Đường Nhân Đích Xan Trác ( Dịch )

Chương 590 - Q3 - Chương 100: Thế Giới Như Đèn Kéo Quân.

Q3 - Chương 100: Thế giới như đèn kéo quân. Q3 - Chương 100: Thế giới như đèn kéo quân.

Bất kể tâm tình Vân Sơ ra sao, cuộc chiến giữa nông phu, nô lệ do Hắc Xỉ Thường Chi, Sa Trá Tương Như làm đại biểu, với đại biểu vương tộc huân quý là Tăng Đạo Sâm, Quả Thất Phúc Tín với Phù Dư vương tử Phù Dư Phong mà chúng đón về từ nước Oa là không tránh khỏi.

Mâu thuẫn hai thế lực này ngay từ đầu đã không thể điều hòa.

Kỳ Hoạt Quân nhìn như khí thế hừng hực cũng không phải đoàn kết một lòng, ví như đội quân do ba huynh đệ Vương gia suất lĩnh về danh nghĩa họ thuộc sự thống lĩnh của Hắc Xỉ Thường Chi.

Nhưng bọn họ chấp hành mệnh lệnh của Vân Sơ cương quyết hơn nhiều.

Sau khi nhận được quân lệnh của Vân Sơ, ba huynh đệ Vương gia liền suất lĩnh 6000 nô quân, tấn công danh toại Tăng Đạo Sâm lập ngoài thành Nhâm Tồn.

Tăng Đạo Sâm vốn còn do dự xem có nên chiêu lãm quân của Hắc Xỉ Thường Chi không, lúc này bỏ ý định đó ỷ vào mình nhiều chiến mã hơn, trang bị tốn hát vừa chống lại ba huynh đệ Vương gia vừa tổ chức 2000 kỵ binh đột kích bất ngờ vào quân doanh rách nát của Hắc Xỉ Thường Chi ở Bạch Vong Xuyên.

Ở bình nguyên, Kỳ Hoạt quân trang bị sơ sài làm sao chống lại được kỵ binh, bị Quỷ Thất Phúc Tín đánh xuyên quân trận, lập tức quân đội tan rã.

May mà Sa Trá Tương Như dẫn 3000 trường mâu binh tinh nhuệ tới yểm hộ, lùi 30 dặm mới ổn định lại được.

Tiếp đó Hắc Xỉ Thường Chi xuất lĩnh 1000 sĩ tốt, nhân đêm tối tấn công quân trại của Tăng Đạo Sâm, phóng hỏa đốt lương thảo, thả lượng lớn chiến mã đi. Còn ra sức hô hào, khiến Tăng Đạo Sâm cho rằng Kỳ Hoạt quân đã dốc toàn quân đến đánh, vội bỏ doanh trại chạy vào thành Nhâm Tồn.

Đến ban ngày Quỷ Thất Phúc Tín vừa giành được thắng lợi trở về đùng đùng nổi giận, chém đầu Tăng Đạo Sâm, tước đoạt quyền chỉ huy của vương tử Phù Dư Phong, ủng hộ Phù Dư Trung Thịnh.

Phù Dư Phong nổi giận đại chiến với Quỷ Thất Phúc Tín trong thành Nhâm Tồn, chiến bại bị giết.

Hắc Xỉ Thường Chi, Sa Trá Tương Như nghe nói đối thủ nội chiến, lần nữa hợp binh với huynh đệ Vương gia, bao vây thành Nhâm Tồn.

Lúc này ở Bạch Vong Xuyên, đang có hai phái chuẩn bị quyết đấu thắng bại cuối cùng.

Khi Hắc Xỉ Thường Chi chưa xuất hiện, chẳng huân quý Bách Tể nào lại đi coi trọng đám nông phu cầm cuốc, càng không coi đám nô lệ ti tiện ra gì.

Giờ thì đám nông phu nô lệ đó đang muốn tính món nợ 600 năm với họ.

Ở phía Tân La, cuộc chiến dữ dội không kém.

Tiết Nhân Quý ở Tân La chém giết điên cuồng, vị tướng quân thích mặc áo bào trắng này mỗi cuộc chiến đều xung phong đi đầu, lên trận nhất định có thu hoạch, thần dũng vô địch, từng truy sát Kim Pháp Mẫn 30 dặm.

Bùi Hành Kiệm cũng chém giết tới đất trời mù mịt, nhưng khác với Tiết Nhân Quý, hắn bắt đầu học cách chiến đấu mới, phối hợp với lôi hỏa đạn, lập trịch đạn binh. Mỗi khi đại quân tiến công, luôn lấy trịch đạo binh mở đường, khiêu đãng thủ tiên phong, cho nên thế nhu chẻ tre.

Trình Danh Chấn sau khi phá Toại Xuyên thì đánh thẳng về phía đông, cắt ngang quốc thổ Tân La. Tuy bị Kim Nhân Vấn cản lại ở Đại Hồ Lĩnh, nhưng nhiều lần dương đông kích tây, phá tan nát phòng tuyến Đại Hồ Lĩnh, chiến thắng trong tầm tay.

Quách Đãi Phong may mắn thoát khỏi đồ đao của Lý Tích thì thay đổi hẳn con người, hiện đang bị các lộ quân của Tân La bao vây trùng trùng, kiên cường chống đỡ. Nhờ hắn cầm chân quân Tân La, các quân khác mới thuận buồm xuôi gió.

Những mãnh tướng tham gia đoạt cờ ở Trường An trước kia, dưới sự kháng cự quyết liệt của người Tân La, toàn bộ thực lực bị ép ra, ngày một chói mắt.

Còn ... Vân Sơ, hình như y biến mất rồi.

Quãng thời gian này, trên chiến báo công bố ở Trường An, mọi người quen thuộc với Tiết Nhân Quý, Bùi Hành Kiệm, Trình Dân Chấn, Quách Đãi Phong ... Cùng với nhiều cái tên khác.

Chỉ có Định Viễn tướng quân biến mất rồi.

Bây giờ mỗi sáng thức dậy chuyện đầu tiên Vân Sơ làm là xem quân báo, sau đó dẫn Chung Quỳ tới tập thị thành Hùng Tân, kiểm tra mức độ thương nghiệp ở đây khôi phục thế nào.

Cứ mỗi lần ra ngoài là liền bị người Bách Tể nhìn chằm chằm, ánh mắt ẩn chứa thù hận, nhưng gần đây còn mang theo sự ưu việt kỳ quái làm Vân Sơ khó hiểu.

"Người Bách Tể đã coi chúng ta chúng ta là món ăn trên thớt rồi." Chung Quỳ không nhẫn nhịn tốt như Vân Sơ:" Tướng quân, thịnh yến của ngài bao giờ mới bắt đầu?"

" Đợi trận chiến ở ngoài thành Chu Lưu kết thúc, một cái thành nho nhỏ mà tập trung trên 20 vạn binh mã, thật không ngờ tới, chúng ta còn từng chiếm lĩnh tòa thành đó đấy." Vân Sơ cảm thái:

"Nơi đó hội tụ toàn bộ vương tộc huân quý Bách Tể, cũng có thể nói là toàn bộ tinh hoa Bách Tể rồi, tất cả phải hủy diệt ở đó."

"Không còn đám người đó nữa, mảnh đất Bách Tể này mới bình yên được."

Vương tộc, huân quý Bách Tể đã hàng Đại Đường, Vân Sơ không thể đụng vào họ, càng không thể ra lệnh Hắc Xử Thường Chi, Sa Trá Tương Như giết những kẻ đó, y chỉ có thể bày cục diện, quét dọn sạch sẽ nhân tố bất ổn này.

Hai người vừa trò chuyện vừa đi qua tập thị, có lẽ vì đây là nơi trú quân của quân Đường, cho nên sau khi chiếm được thành Hùng Tân, quân Đường không tiến hành cướp bóc quy mô lớn, khiến thương nghiệp nơi này chưa tới mức tuyệt tích.

Có điều do khắp nơi chiến hỏa, khiến chuyện mua bán hưng thịnh nhất nơi này là nô lệ.

Trong Tam Hàn, Bách Tể là quốc gia có nhiều đồng ruộng để canh tác nhất, được bao phủ bởi phong tình gió mùa hải dương, nên tuy cùng vĩ độ với Liêu Đông, nhưng điều kiện ở đây lại khác một trời một vực.

Nơi này mùa đông còn lạnh hơn nữa, thời gian thích hợp lương thực phát triển càng thấp, nên lương thực nơi này không đủ ăn.

Cả năm tháng chăm chỉ cày cấy còn đói kém, mỗi năm chết đói không ít, giờ thời điểm chiến hỏa liên miên, số người chết càng nhiều.

Vân Sơ ra thị tập là xem tình hình mua bán lương thực thế nào.

Một đấu mạch 100 tiền.

Đó là giá mạch được treo trên tấm biển ngoài cửa hiệu lương thực.

Một nam tử gày gò đầu quấn miếng vải, xách một nữ hài năm sáu tuổi, một nam hài ba bốn tuổi đi vào hiệu lương. Không đầy một tuần trà đi ra, vai có thêm một bao lương thực, nhưng thiếu đi hai đứa bé.

Y phục nam tử đó chỉnh tề, hai đứa bé ăn mặc sạch sẽ, hẳn là một nhà sống không tệ.

Hiện giờ cả gia đình như thế cũng phải dựa vào bán con duy trì cuộc sống, Vân Sơ đoán, mùa xuân này người Bách Tể không trồng trọt thì chuyện ăn thịt người muộn nhất sẽ xảy ra vào tháng năm.

Chung Quỳ chỉ nam tử thất thểu bước đi đó, nói:" Hắn bán con phí công rồi."

Lời vừa dứt thì bao lương thực trên vai hắn bị người ta dùng dao rạch đứt, cao lương trong bao đổ ra như thác, nhanh như chớp đám đông lao vào cướp bóc.

Nam tử mất đi lương thức kêu gào như dã thú, ra sức lôi kéo đám đông, bảo vệ lương thực của mình, nhưng bị người ta đẩy ra, hết lần này tới lần khác.

Lương thực thì ít, người tranh cướp lại nhiều, chẳng mấy chốc trên mặt đất ngay cả một hạt cao lương cũng chẳng còn.

Dù là thế, vẫn có người chưa từ bỏ, bới cả đất lên tìm kiếm, hi vọng tìm được dù chỉ một hạt lương thực.

Bình Luận (0)
Comment