Đường Nhân Đích Xan Trác ( Dịch )

Chương 591 - Q3 - Chương 101: Đại Chửng Tai.

Q3 - Chương 101: Đại chửng tai. Q3 - Chương 101: Đại chửng tai.

Trơ mắt nhìn bao lương thực mình phải dùng hai đứa con được thoáng cái bị người ta cướp không còn một hạt, tam tử kia nước mắt tuôn ra như suối, ngửa cổ lên nhìn trời cao gào khản giọng:" Trời cao ơi, không sống được nữa, không sống được nữa!"

Nói rồi đó nước mắt ròng ròng, lao đầu vào cột nhà ở gần.

Có lẽ hành động đó làm Chung Quỳ nhớ tới cảnh mình làm ở kim điện hoàng cung, người nhanh như chớp chắn trước cái cột.

Nam tử đó lòng đã chết, chỉ một mực lao tới, nhắm mắt húc thẳng vào ngực Chung Quỳ, thấy mình không chết, hắn mở mắt ra, nổi giận tóm lấy cổ áo Chung Quỳ gào thét:" Vì sao, vì sao không để ta chết?"

Chung Quỳ tuy ngực đau đớn bởi cú húc cực mạnh đó, vẫn ồn hòa nói:" Ta là người Đường, ngươi có chịu làm việc cho ta không?"

Nam tử đó thoáng chốc bình tĩnh hơn:" Chỉ cần cho ta lương thực."

Chung Quỳ gật đầu:" Tất nhiên rồi, tiền công tuy không nhiều, nhưng có thể nuôi gia đình."

Nam tử đó gạt nước mắt, gật đầu lia lịa:" Chỉ cần có lương thực, các ngươi bảo ta làm gì cũng được."

Lúc này Vân Sơ đi tới, chỉ hiệu lương thực mà nam tử đó vừa bước vào:" Ta hoài nghi cửa hiệu đó tích trữ lương thực đẩy giá, cho ngươi 20 thuộc hạ, bây giờ lập tức lục soát cửa hiệu đó. Rồi lần lượt lục soát tất cả hiệu lương thực, đem hết lương thực lấy được tập trung lại, mỗi ngày phát cháo chẩn tai."

Nam tử đó nhìn Vân Sơ lại nhìn phủ binh vũ trang lau lưng y, mắt tức thì đỏ lên, thi lễ nói:" Ti hạ Lý Thành Tùng nhận lệnh."

Vân Sơ thầm gật đầu, người này quyết đoán, không tệ.

Gương mặt xấu xí cùng cực của Chung Quỳ xuất hiện nụ cười làm người ta muốn bỏ chạy:" Mau đi đi, con ngươi cần ngươi giải cứu đó."

Lý Thành Tùng lau nước mắt, mặt trở nên kiên định:" Xin cho mượn một thanh đao."

Chung Quỳ cởi đao ra đưa hắn:" Chuyện này một mình ngươi không làm nổi đâu, có thể tìm thêm mấy đồng bạn, chỉ cần ngươi không che bọn ta là người là được."

Lý Thành Tùng nghẹn ngào:" Mỗ gia bảy tuổi bó tóc học tập, khổ học thánh hiền gần 20 năm, tự nhận mình biết thế nào là lễ nghĩ liêm sỉ. Cho tới hôm nay mẫu thân sắp chết đói cầu xin một miếng cháo mà không được, nên đi bán con cái, đã thẹn phận làm con, thẹn phận làm chồng, thẹn phận làm cha rồi."

"Giờ thẹn cả làm người cũng có làm sao!"

Chung Quỳ vỗ vai hắn:” Có thể cứu bao nhiêu tốt bấy nhiêu."

Lý Thành Tùng thi lễ với Chung Quỳ lần nữa, dẫn 20 phủ binh đằng đằng sát khí rời đi.

Chung Quỳ thì thi lễ với Vân Sơ:" Đi theo tướng quân thật thống khoái, mỗ thật không nhìn nhầm người."

Vân Sơ xua tay:" Không cần coi ta là người tốt. Mở đầu loạn thế, luận giết bao nhiêu người là anh hùng, trong loạn thế, xem chiếm được bao nhiêu địa bàn là anh hùng, cuối loạn thế, xem cứu được bao nhiêu người luận thành bại."

Chung Quỳ hiểu ngay: "Tướng quân thi cháo, có phải đại biểu khổ nạn của những người này sắp qua rồi."

Vân Sơ nói:" Binh mã Đại Đường công thành nhổ trải, đốt phá cướp bóc. Cường hào các nơi nối nhau khởi binh, ép bách tính tham dự, đánh nhau không dứt, bách tính tử thương thảm trọng, không chú ý được tới dân sinh."

“Kể cả Hắc Xỉ Thường Chi, hắn dẫn theo đội quân nông phu nô lệ của hắn, kéo từ nơi này tới nơi khác.”

“Ngươi nhìn ra chưa, đám người đó có một đặc điểm chung."

Chung Quỳ biết Vân Sơ có ý khảo nghiệm chỉ bảo mình, nghĩ một lúc nói:" Không kẻ nào nghĩ tới sản xuất, lấy cướp bóc kiếm sống.

Vân Sơ gật đầu:" Bách tính đã không còn gì để cướp nữa, ngày tàn của chúng tới rồi."

Khi hiện thực cuộc sống hủy hoại mọi kiêu ngạo của một con người, khi cái chết còn chẳng sợ nữa, tất nhiên không còn quan tâm tới vinh nhục cá nhân.

Có một người, Vân Sơ có thể tìm ra trăm người, nghìn người Bách Tể sẵn lòng làm việc cho y.

Thiên Nhai Hải Các có thể coi là trung tâm giáo dục của người Bách Tể, học tử từ nơi này đi ra cơ bản sẽ thành quan viên.

Khi quân Đường tiến vào thành Hùng Tân giữ tôn nhất định với Thiên Nhai Hải Các

Tô Định Phương từng tới bái phỏng các lão sư nơi này, người ta gọi ông ta là cầm thú ăn thịt người, không thèm để ý. Bảo ông ta muốn họ xuất sơn giúp người Đường quản lý Bách Tể, thì lấy thể họ ra mà dùng.

Khi đó trong nhà bọn họ không thiếu cái ăn, được phó nhân, nô lệ hầu hạ rất tốt, tất nhiên là không muốn làm hỏng thanh danh của mình. Bây giờ lương thực đã ăn hết, Vân Sơ thấy suy nghĩ của họ sẽ thay đổi.

Tô Định Phương bị người ta sỉ nhục, mặc dù không làm khó họ, tất nhiên không giúp đỡ gì, mặc đám người đó vùng vẫy trong hoàn cảnh gian khổ. Lý Thành Tùng chính là cái cây yếu ớt nhất trong khu rừng Thiên Nhai Hải Các.

Căn cứ vào bẩm báo của những người giám thị Thiên Nhai Hải Các, Lý Thành Tùng cuối cùng không chống đỡ được nữa, sau khi không mượn được lương thực từ đồng môn, rốt cuộc phải bán con rồi.

Nên Vân Sơ thấy đã tới lúc, cho nên chuyên môn dẫn đám đông đi xem Lý Thành Tùng bán con, đồng thời kéo hắn ra khỏi địa ngục.

Hết thảy đều giống như tình cờ phát hiện.

Hết thảy đều giống như phát sinh trong lúc tình cờ.

Ngày hôm sau Lý Thành Tùng dẫn theo mười mấy đồng song cũng bần cùng như mình, dựa theo mệnh lệnh của phủ đô đốc, bắt đầu thu lương thực ở thành Hùng Tân, chuẩn bị thực hiện chế độ phân phối.

Dưới sự phối hợp của đám người đọc sách Bách Tể, sau khi khoét rỗng đại tộc thành Hùng Tân như Sa thị, Yến thị, Mộc thị, Giải thị, bọn họ không ngờ gom được trên bốn mươi vạn thạch lương.

Lấy hết lương thực của các cửa hiệu lương thực, Lý Thành Tùng bắt đầu tìm lương thực các đại hộ.

Nhát đao đầu tiên hắn chém xuống là vào người các đồng song, sư trưởng ngày trước.

Nhất là người hắn tới nhà khổ sở cầu xin một nắm lương thực cho mẹ già sắp chết, những kẻ mà trong nhà rõ ràng lương thực không ý lại chẳng giúp hắn, là đối tượng hắn ra sức lục soát.

Thế là người của Thiên Nhai Hải Các nối nhau tới cầu kiến Vân Sơ, hi vọng y ước thúc con chó điên Lý Thành Tùng, giữ lại cho họ ít thể diện.

Vân Sơ thậm chí nhìn thấy vài người là đồng song quốc tử giám của mình.

Sau khi khách khí chiêu đãi họ, biết họ không muốn giúp người Đường, chỉ muốn canh độc truyền gia, sống cuộc đời nhàn vân dã hạc. Vân Sơ cho họ đủ tôn trọng, không ép buộc một ai.

Có điều Vân Sơ cho Lý Thành Tùng quyền lực cao hơn --- Quyền sinh sát.

Một trăm cái nồi sắt cực lớn đặt trên bếp dã chiến, lửa đỏ liên tục liếm đít nồi đen xì, bên trong nồi nấu thứ cháo không rõ tên.

Trước mỗi nồi cháo đều xếp hàng chật kín người, cháo trong nồi còn chưa chín kỹ mà đội ngũ đã dài tới ba dặm.

Bách Tể là quốc gia rất nhỏ, nam bắc chưa tới 400 dặm, đông tây rộng nhất chỉ 200 dặm.

Vậy mà còn có hơn 20 vạn người đang chiến đấu xung quanh thành Chu Lưu, đợi đánh trận xong hẳn chẳng còn mấy người.

Vân Sơ thấy chắc mình vẫn nuôi được.

Cho nên khi nơi khác chiến hỏa mịt mù, Vân Sơ dùng lương thực người Bách Tể thu của người Bách Tể nấu chín cho bách tính Bách Tể ăn.

Bình Luận (0)
Comment