Trong thời buổi đói kém này, tin gì lan đi nhanh nhất? Tất nhiên là nơi có cái ăn rồi.
Khi những người khác biết tin thành Hùng Tân có cái ăn đều lũ lượt rời bỏ quê hương chẳng còn cái gì, kéo nhau tới thành Hùng Tân.
Ăn của Vân Sơ thì phải làm việc cho y, đây là nguyên của Vân Sơ, cho dù là ở huyện Vạn Niên, y cũng làm thế.
Khi một lần nữa Vân Sơ cùng Chung Quỳ đi tới thị tập thành Hùng Tân, ánh mắt thù địch cực độ đã biến mất, thay vào đó là ánh mắt cảm kích.
Không phải là những người thù hận người Đường đã thay đổi, không phải tất cả. Những kẻ không thay đổi thì một bộ phận biến mất, một bộ phận thành nô lệ, đang rải hạt giống xuống đất trước khi mưa xuân tới.
Tần suất các bác sĩ Thiên Nhai Hải Các tới tìm Vân Sơ ngày một tăng, bây giờ y đóng cửa không tiếp.
Có lẽ người ta có năng lực cao hơn Lý Thành Tùng, nhưng Vân Sơ không muốn dùng.
Hiện giờ Vân Sơ chỉ cần miễn cưỡng nuôi được người Bách Tể, giúp họ tự cấp tự túc thôi, còn cao hơn nữa ấy à, phải đợi bọn họ coi mình là người Đường đã. Thế nên y chẳng cần người giỏi hơn.
Khi vào tháng ba thì nông điền xung quanh thanh Hùng Tân đã gieo hạt xong, người kéo tới kiếm ăn ngày một nhiều, theo tính toán của Lý Thành Tùng, riêng số lưu dân tới đây đã hơn năm vạn.
Vốn còn có thể nhiều hơn, nhưng mà đám đại hộ còn sót lại ở thành Tứ Tỷ thấy bách tính trên địa bàn thất thoát nghiêm trọng, nên bắt chước thành Hùng Tân, nấu cháo cứu tế.
Bọn chúng làm thế không hỏi tới đô đốc Vân Sơ là không được rồi, vì thế Chung Quỳ suất lĩnh 5000 binh mã, vòng qua chiến khu hỗn loạn Lưu Thành, tới thành Tứ Tỷ.
Cuộc chiến quanh thành Chu Lưu đang rất bất lợi với Kỳ Hoạt Quân, Hắc Xỉ Thường Chi và Sa Trá Tương Như nhiều lần muốn rời khỏi nơi này, vì nhận ra sức chiến đấu quân mình không bằng người ta.
Lúc này nên tránh lấy cứng chọi cứng, lợi dụng đội ngũ quy mô nhỏ, không ngừng quấy nhiễu quân đội Quỷ Thất Phúc Tín, gom thắng nhỏ thành thắng lớn. Đợi thế lực vượt đối phương mới giáng đòn cuối cùng.
Nhưng những bộ tướng khác không muốn bỏ vùng đất giàu có này, bọn họ nôn nóng chiếm nó để kịp vụ xuân, ngay cả ba huynh đệ Vương gia xưa nay chỉ làm việc có lợi không chịu thiệt cũng tiếp tục huyết chiến.
Hắc Xỉ Thường Chi hoài nghi đây là sách lược của Vân Sơ, nhưng sau đó ba huynh đệ Vương gia đích thân dẫn nô binh dũng cảm lao thành.
Xem ra họ thực sự muốn đành vào thành Chu Lưu, Vương gia lão đại trúng tên ngã xuống, vẫn bò dậy lớn tiếng hô hào nô binh xông lên.
Thấy nô binh sắp leo lên thành, cổng thành mở ra, hai đội kỵ binh xuất hiện, muốn giết hết nô binh dưới chân thành.
Hắc Xỉ Thường Chi và Sa Trá Tương Như đành phải dẫn kỵ binh bản bộ của mình xông tới bảo vệ ba huynh đệ Vương gia đang công thành.
Cuộc chiến ngày hôm đó đánh từ chiều tới khi mặt trời xuống nuối, khi rời khỏi chiến trường, Hắc Xỉ Thường Chi nhìn thi hai binh sĩ hai bên thở dài.
Đây là cuộc chiến bất phân thắng bại, cũng là cuộc chiến vô nghĩa.
"Vân Sơ đang làm gì?" Hắc Xỉ Thường Chi không thể không nghi ngờ Vân Sơ, sợ nhất là quân đội của y đang rình rập một bên:
Sa Trá Tương Như dùng giọng khàn đặc đáp:" Nghe nói đang nấu cháo cứu tế ở hai thành Hùng Tân, Tứ Tỷ, còn bận trồng lương thực."
Hắc Xí Thường Chi liên tục gật đầu:" Thế thì tốt, thế thì tốt."
Vân Sơ đã truyền cho Hắc Xỉ Thường Chi một tín hiệu rõ ràng --- Đó là quả lôi hỏa đạn nổ bên bãi biển. Nếu hắn không làm xong việc của mình, Vân Sơ sẽ đích thân dẫn quân tới tự làm.
Lúc đó e rằng, sẽ không còn một ai sống sót.
"Chuyện có vẻ bất thường." Sa Trá Tương Như nói nhỏ:
Hắc Xỉ Thường Chi ngồi trên tảng đá lớn, tay cầm bát cơm mạch, không đáp.
"Ba huynh đệ Vương gia dũng cảm một cách thái quá." Sa Trá Tương Như không vòng vo, nói thẳng luôn:
Hắc Xì Thường Chi ăn thật nhanh hết cơm mạch, ném bát sang một bên:" Trung Nghĩa, ta giao cho ngươi một nhiệm vụ."
"Cứ nói."
"Ta muốn ngươi đem phụ nhân trẻ nhỏ nơi này rời chiến trường, bọn họ làm ảnh hưởng tới sức chiến đấu của chúng ta."
Sa Trá Tương Như gật đầu:" Ngươi nói đúng, có bọn họ, chúng ta không thể tiến lui như ý được. Có điều đưa đi đâu đây? Giờ Bách Tể chẳng đâu an toàn, không có đại quân bảo hộ, bọn họ sẽ thành cá thịt cho người khác."
"Đưa tới thành Hùng Tân cho Vân Sơ."
Sa Trá Tương Như trầm mặc một chút:" Bọn họ không chịu."
Hắc Xỉ Thường Chi đột nhiên đứng bật dậy, phẫn nộ hét lên:" Đó là cơ hội sống cuối cùng của họ."
"Vân Sơ không kiên nhẫn đợi chúng ta nữa đâu, chỉ cần y gieo hạt xong, mưa xuân tới, y ổn định được thành Hùng Tân, y sẽ tới diệt sạch những ai chưa thần phục. Hôm đó ngươi nhận ra rồi chứ, y ghét cuộc chiến này, y mệt mỏi rồi, y muốn kết thúc mọi thứ thật nhanh."
"Nói thế nào thì y cũng là Đường tướng, mọi việc y làm xuất phát từ lợi ích của người Đường, không phải vì lợi ích Bách Tể."
Sa Trá Tương Như nhìn thẳng vào hắn:" Kỳ thực ngươi luôn muốn thoát khỏi sự khống chế của Vân Sơ đúng không?"
Hắc Xỉ Thường Chi lúc này chỉ muốn nhân lúc bị bóng đêm che khuất, hét lên thật to, nhưng cổ họng có thứ gì đó lấp đầy, không hét ra được:" Ta luôn muốn tìm cơ hội, để người Bách Tể sống tiếp, nhưng không được rồi, giờ chỉ có thể cứu những phụ nhân trẻ nhỏ này thôi."
Sa Trá Tương Như im lặng rất lâu mới nói:" Vân Sơ không cần những kẻ tạo phản đúng không?"
Hắc Xỉ Thường Chi gật đầu:" Y muốn một Bách Tể ổn định bình yên, ta thừa nhận y thực sự có ý đó, nhưng y không thực hiện một cách ôn hòa đâu. Y trao quyền cho chúng ta chính là bài kiểm tra, tất cả nhân tố bất ổn sẽ bị y loại bỏ. Y là kẻ căm ghét những thứ hỗn loạt một cách cực đoan."
Sa Trá Tương Như vỗ vai Hắc Xỉ Thường Chi:" Ngươi thông minh hơn ta, nên phải là người dẫn phụ nhân trẻ nhỏ này tới thành Hùng Tân, còn ta ở lại."
"Ngươi biết ta không thể rời đại quân, có điều có huynh đệ như ngươi, dù chiến tử cũng vui vẻ rồi, kiếp này không uổng tới cuộc đời này một chuyến. Ngươi đã nhìn thấy chuyện y làm ở thành Đại Hành rồi đấy, chỉ cần thần phục y sẽ sống tốt thôi."
"Chuẩn bị đi, sáng mai lên đường."
Tin tức truyền đi một cái, trong quân doanh Kỳ Hoạt quân, tiếng khóc vang trời, rất nhiều tướng sĩ Kỳ Hoạt quân mang theo gia quyến đi cùng không hiểu, tại sao phải chia tách.
Hành động này làm dao động lòng quân, không ít tướng sĩ buông vũ khí, sống chết muốn đi theo gia quyến mình.
Ai muốn đi Hắc Xỉ Thường Chi không cản, nhưng tiếng khóc của họ khiến Quỷ Thất Phúc Tín chú ý. Nửa đêm hắn lén lút rời thành, nhân đêm tối tập kích Kỳ Hoạt quân.
Tuy Hắc Xỉ Thường Chi đã có đề phòng từ trước, nhưng do lòng quân bất ổn, tiên phong không ngăn cản được, để đối phương xông vào quân doanh chém giết tàn nhẫn.
Hắc Xỉ Thường Chi đành cùng Sa Trá Tương Như vừa dẫn thân binh bản bộ ngăn địch, vừa hạ lệnh toàn quân rút lui mười dặm.