Đường Nhân Đích Xan Trác ( Dịch )

Chương 593 - Q3 - Chương 103: Mưa Xuân Ở Bách Tể. (2)

Q3 - Chương 103: Mưa xuân ở Bách Tể. (2) Q3 - Chương 103: Mưa xuân ở Bách Tể. (2)

Quỷ Thất Phúc Tín không muốn bỏ qua cơ hội tốt, gần như huy động toàn quân rời thành Chu Lưu truy sát Kỳ Hoạt Quân.

Kỳ Hoạt Quân đành vừa chống vừa lui, tới khi trời sáng thì bọn họ lui tới ba mươi dặm.

Quỷ Thất Phúc Tín trên đường đi bắt được rất nhiều phụ nhân trẻ nhỏ, hắn đem ra giết toàn bộ trước mặt Kỳ Hoạt quân.

Hắc Xỉ Thường Chi đau đớn tới điên cuồng, nước mắt cơ hồ chảy ra máu, bám chặt tay Sa Trá Tương Như:" Ta đi giết hắn, người khác nhờ ngươi."

Nói xong chẳng hét lên "đi theo ta" như mọi khi mà một mình đi về phía Quỷ Thất Phúc Tín.

Tức thì những người trung thành với hắn, cảm phục hắn tự giác đi theo, dần dần những người muốn bỏ đi chứng kiến hành vi tàn nhẫn của Quỷ Thất Phúc Tín cũng cầm lấy binh khí, kiên định tiến tới. Phải giết những kẻ này, người nhà của họ mới bình an.

Ba huynh đệ Vương gia vốn chỉ định xem náo nhiệt, nhìn cảnh này thở dài một tiếng, dẫn nô binh lên chiến trường.

Hiện giờ không ai ngăn cản Sa Trá Tương Như dẫn phụ nhân trẻ nhỏ đi nữa.

Nhân số nhiều vô kể.

Trải qua bài học hôm qua, đám phụ nhân trẻ nhỏ giúp đỡ lẫn nhau, chiếu cố nhau, để người già, trẻ nhỏ, phụ nhân có thai ngồi lên xe trâu, xe ngựa. Những người còn đi được đều đi bộ.

Tiểu cô nương bế dê con, tiểu nam hài bế lợn con kêu eng éc, chó chạy lăng quăng trên mặt đất. Phụ nhân cường tráng đi trước, cũng có một đội ở sau, chiếu cố những người không theo kịp đội ngũ.

Cho dù họ đã rất mệt mỏi, họ vẫn kiên trì đi về phía trước, bọn họ rốt cuộc hiểu ra, nếu mình không đi sẽ hại chết người thân đang chiến đấu với địch.

Buổi sáng có sương mù, rất đậm, đại quân đi vào sương mù, như bị nuốt chửng.

Sa Trá Tương Như quay đầu muốn nhìn chiến trường, chẳng thấy gì hết, chỉ có những tiếng la hét.

Đoàn người cứ lầm lũi bước đi, người sau bám sát người trước, không ai nói chuyện, thi thoảng đây đó vang lên tiếng khóc đã cực lực kiềm chế cùng tiếng an ủi.

Sương mù tan đi, trên bầu trời bắt đầu có mưa, mưa không lớn, mát lạnh. Nước rơi trên mặt Hắc Xỉ Thường Chi, hắn mệt mỏi tới cùng cực há mồm toàn máu ra, nước mưa vào mồm thật ngọt, mưa xuân của Bách Tể tới rồi.

Hắn không biết mình chiến đấu bao lâu, hai tay như đeo chì, hai chân mỗi lần bước một bước cũng phải dùng sức mạnh toàn thân.

Người bên cạnh hắn ngày một ít.

Chiến giáp Vân Sơ tặng hắn rất đáng tin cậy, trường đao quét qua chỉ để lại những vết xước, chẳng làm thương tổn tới y.

Loại giáp này, chỉ có vũ khí hạng nặng mới giết được hắn, nên một thanh lang nha bổng bổ xuống vai hắn.

Thân thể cao lớn của Hắc Xỉ Thường Chi loạng choạng nhào về phía trước, hắn muốn đứng lại nhưng không được, cổ họng như có lửa, hoành đao không biết rơi đâu rồi.

Hắn ngã uỳnh xuống đất, mặt hướng lên trên, nhìn xung quanh toàn bóng địch.

Hắn chẳng bận tâm nữa, hắn chỉ muốn mở thật to mồm, muốn tận hưởng vị ngọt của cơn mưa xuân đầu tiên của Bách Tể.

Có người dùng câu liêm móc vào giáp hắn, sau đó thúc ngựa, thân thể Hắc Xỉ Thường Chi bị kéo lên trong đất bùn.

Hắc Xỉ Thường Chi thấy một thân binh trẻ xông tới, muốn giải cứu hắn nhưng bị trường mâu đâm xuyên yết hầu, máu phun vào mặt hắn, rất ngóng.

Vô số thanh trường đao chém xuống, nhưng đều bị giáp chặn lại, chẳng tạo thành mấy vết thương cho Hắc Xỉ Thường Chi, hắn cũng chẳng bận tâm, vì tim hắn còn đau hơn gấp bội.

Khuôn mặt xấu xí đáng ghét của Quỷ Thất Phúc Tín xuất hiện trước mặt hắn, mang nụ cười đắc ý của kẻ thắng lợi.

"Chạy đi!" Dù căm ghét kẻ này, nhưng hắn cũng là người Bách Tể, Hắc Xỉ Thường Chi dốc sức hét lớn, nhưng cổ họng rất đau rõ ràng là hét to, mà giọng không truyền đi được:

Quỷ Thất Phúc Tín hả hê cúi đầu xuống:" Ngươi nói cái gì?"

"Chạy mau!"

"Hả? Nói gì?"

Lần này Hắc Xỉ Thường Chi không nói nữa, điều chỉnh thân thể, đổi tư thế dễ chịu, mắt nhắm lại, để mưa xuân rơi trên mặt.

Mưa rơi tụ thành một cái vũng nước nhỏ, nước mưa tí tách rơi xuống tạo ra gợn sóng nhỏ tới chẳng nhận ra.

Quỷ Thất Phúc Tín dương dương đắc ý:" Ta không định giết ngươi bây giờ, ta sẽ đem ngươi về thành, tắm rửa sạch sẽ, mở đại tiệc Hắc Xỉ, chắc nhiều người thích thịt ngươi đấy."

Sóng trong vũng nước dày đặc hơn, tiếp ngay đó có nước từ vũng bắn lên, rồi một loạt tiếng tù và liên tiếp, gấp gáp từ bốn phương tám hướng truyền tới.

Hắc Xỉ Thường Chi thở dài, hắn không mở mắt ra, miệng lẩm bẩm, Bách Tể, bách tộc hội tập, từ nay không còn Bách Tể nữa.

Quỷ Thất Phúc Tín nhìn dáo dác, rút đao chĩa vào cổ Hắc Xỉ Thường Chi:" Ai đang tới ?"

Hắc Xỉ Thường Chi lười trả lời tên ngu xuẩn này.

"Quân Đường tới rồi ..."

Một tiếng gào thảm thiết từ phía bắc truyền tới, Quỳ Thất Phúc Tín quay ngoắt đầu lại nhìn, chỉ thấy đội ngũ kỵ binh giáp đen, mặt nạ đen, cờ đen, đang dùng tốc độ cực nhanh tiến về phía hắn.

Hắc Xỉ Thường Chi không muốn nhìn thấy gương mặt của Vân Sơ nữa, hắn chỉ muốn chết đi, vậy mà Quỷ Thất Phúc Tín không giết hắn, sai người trói hắn mang đi nướng ăn.

Quân Bách Tể chiến đấu cả đêm, cũng đã sức cùng lực kiệt.

Quỷ Thất Phúc Tín chạy rất nhanh, nhưng khi hắn tới trước thành thì phát hiện trên thành cắm cờ Đại Đường, gương mặt xấu xỉ tột cùng của Chung Quỳ đang đứng trên tường thành cúi đầu nhìn đám người Bách Tể cùng đường này.

Vội vàng quay đầu ngựa chạy về phía nam, chưa được năm dặm đã thấy quân Đường đợi sẵn.

Quỷ Thất Phúc Tín không lên giao chiến, lần nữa quay đầu ngựa, cuống cuồng bỏ chạy, thế nhưng càng chạy kỵ binh theo sau càng nhiều.

Chạy tới phía nào cũng có quân Đường chắn trước, Quỷ Thất Phúc Tín biết chạy lung tung thế này chẳng thà chọn bừa một chỗ đột vây, hét lớn:" Phía nam, xông lên."

Lời vừa mới dứt mấy chục mũi nỏ thương mang theo tiếng xé vải từ ngọn đồi gần đó bắn tới, nỏ thương dài sáu thước bắn xuyên thân thể chiến mã như chọc thủng túi nước, chẳng có chút trở ngại nào.

Sau khi nỏ thương ngăn cản tốc độ xung phong của người Bách Tể, hai đội kỵ binh một trái một phải xông vào quân trận người Bách Tể.

Chiến đấu suốt cả đêm, lại bỏ chạy hồi lâu đã tiêu hao hết sức lực cuối cùng của chúng.

Bình Luận (0)
Comment