Đường Nhân Đích Xan Trác ( Dịch )

Chương 594 - Q3 - Chương 104: Bách Tể Diệt.

Q3 - Chương 104: Bách Tể diệt. Q3 - Chương 104: Bách Tể diệt.

Lần này Vân Sơ không tham dự chiến đấu mà dùng góc độ một chủ soái nhìn cuộc chiến.

Trước khi tới Bách Tể, Vân Sơ luôn hỏi lòng, mình rốt cuộc phải giết bao nhiêu người mới có thể khiến mảnh đất này yên bình thực sự.

Cho tới khi y trên đường tới thành Chu Lưu, dọc đường gặp đại quân lưu dân của Sa Trá Tương Như, y mới có câu trả lời chuẩn xác.

Vì Hắc Xỉ Thường Chi đã cho y một lựa chọn rất tốt.

Đã đánh tới mức độ đó rồi, chúng vẫn theo Hắc Xỉ Thường Chi tiếp tục tác chiến, ắt là những kẻ tạo phản trung kiên. Ai không muốn đi theo Hắc Xỉ Thường Chi là những người có thể giáo dục, nâng đỡ.

Còn về phần Quỷ Thất Phúc Tín, Phù Dư Trung và đám người Oa trà trộn trong đó, là những kẻ đại biểu quyền lực cũ, Vân Sơ sớm quyết định không chừa lại kẻ nào.

Đến khi trời tối cuộc chiến dã ngoại đã kết thúc, chiết trùng giáo úy người Hà Bắc toàn thân máu me dùng ánh mắt khao khát nhìn Vân Sơ. Bọn họ cực độ mong muốn vào thành Chu Lưu đã bị Chung Quỳ phong tỏa.

Vân Sơ gật đầu:" Đi đi, đã nói trước rồi, vậy ta không nuốt lời. Nhớ, các ngươi chỉ có ba ngày, ba ngày sau trong địa phận của Hùng Tân đô đốc phủ không còn tiếng binh đao."

"Vâng!"

Tiếng đáp lời vang khắp toàn quân, sau đó chia thành bốn lộ nhân mã tràn vào thành Chu Lưu từ bốn cổng thành mở rộng.

Ngày thành Chu Lưu bị phá, trong ngoài thành chết tới hàng vạn, xác nổi kín sông, máu chảy đầy đất, như địa ngục.

Phù Du Trung rời vương cung đầu hàng, thế nhưng cung vệ ba nghìn người thấy cảnh vong quốc, không muốn sống trộm qua ngày, nhảy xuống sông Bạch Mã tuẫn nạn.

Bách Tể vương Phù Dư Nghĩa bị áp giải lên Trường An, người Bách Tể chẳng bi thương, vì ông ta là thứ quân chủ vô dụng, là kẻ khiến Bách Tể vong quốc.

Thế nhưng Phù Dư Trung đầu hàng thực sự đánh gãy sống lưng của người Bách Tể, từ đó thực sự bỏ đi ý phục quốc.

Vân Sơ thấy Hắc Xỉ Thường Chi được bộ hạ khiêng vào, ngoài ra còn có Quỷ Thất Phúc Tín bị gãy một cái chân.

Hắc Xỉ Thường Chi thấy Vân Sơ thì không nói gì, chỉ khóc không thôi, không chỉ không cho y công trị thương cho mình, cả thức ăn nước uống cũng từ chối.

Quỷ Thất Phúc Tín thấy Vân Sơ thì luôn mồm cầu xin, nói sẵn lòng dẫn quân Đường đi bình định kẻ bất thần ở Bách Tể.

Đối với loại người này, Vân Sơ không hứng thú nói chuyện, hạ lệnh chặt đầu ướp vôi, đem về Trường An triển lãm.

Quyết tâm tìm cái chết của Hắc Xỉ Thường Chi rất mạnh mẽ, dù Vân Sơ, Chung Quỳ hay Sa Trá Tương Như khuyên giải thì hắn vẫn không nói gì. Còn dùng vải buộc miệng mình tỏ chí.

Ôn Nhu từ thành Đại Hành mang vật tư tới, nghe Vân Sơ kể chuyện thì nói:" Hắn đã muốn chết đến thế thì chúng ta có nói gì cũng vô nghĩa thôi, song chúng ta không khuyên được không có nghĩa là người khác không khuyên được."

Vân Sơ nản chí:" Ta có văn thư chiêu hàng Hắc Xỉ Thường Chi của bệ hạ đây rồi, nhưng ta lo nếu lấy ra mà hắn từ chối thì chỉ còn đường chết."

Ôn Nhu cười:" Giao cho ta là được."

Nói xong lấy chiếu thư của hoàng đế tới thương binh doanh, tìm Phù Dư Trung, hắn chỉ nói một câu:" Hắc Xỉ Thường Chi chết, người chết. Hắc Xỉ Thường Chi sống, ngươi sống."

Đến chập tối Vân Sơ nghe thấy tin tức Hắc Xỉ Thường Chi đã chịu ăn uống, cho phép chữa trị.

Toàn bộ Bách Tể này, chỉ có Hắc Xỉ Thường Chi là khiến Vân Sơ phải áy náy, nếu hắn là kẻ gian nịnh đã đành, Vân Sơ dùng hắn tới chết cũng không ngại.

Nhưng người này lại trung hậu, thật thà, khiến một người như thế bị người Bách Tể thỏa mạ, tiếng thối vạn năm, thực sự thiếu đạo đức.

"Lý Thành Tùng sau khi được ngươi trao quyền đã lợi dụng quyền lực làm việc riêng, tra tấn tới chết mười sáu tiên sinh và đồng song của Thiên Hai Hải Các. Huyết thù đã lập nên, hiện không còn khả năng hóa giải."

"Cho nên lúc này ngươi có thể lợi dụng Thiên Nhai Hải Các rồi, một bên quản lý thành Hùng Tân, một bên quản lý thành Tứ Tỷ, chỉ có thế chúng mới kiềm chế lẫn nhau, cả hai đều phải lấy lòng Đại Đường để giữ lấy địa vị. Bởi chỉ có thế mới không cần nghĩ tới liệu có thảm án diệt tộc hay không."

Ôn Nhu vừa tới một cái đã nhanh chóng giúp Vân Sơ xử lý một đống vấn đề, tên này từ khi tham gia quản việc cụ thể, năng lực phát triển thấy rõ.

Bây giờ mọi chuyện vào tay hắn đều xử lý ổn thoải.

"An bài như thế giúp ngươi rút tinh lực ra khỏi việc quản lý Bách Tể."

Vân Sơ bóp trán:" Đợi đám Lưu Nhân Quỹ hải chiến với người Oa kết thúc, chúng ta cũng sẽ tiến quân Tân La, kết thúc triệt để cuộc chiến này."

Ôn Nhu cười:" Sao mất kiên nhẫn rồi à? Nhớ nhà sao?"

Vân Sơ tức giận vung mạnh tay vào không khí:" Nhi tử khuê nữ ta đã nói được rồi, tiếng đầu tiêng không gọi cha, không gọi mẹ, mà gọi cô cô. Làm gì có lý đó."

Ôn Nhu cười phá lên:" Vân Na là đứa bé ngoan, xem ra lúc ngươi không có nhà không ít lần thay người chăm sóc chất nhi chất nữ, làm tốt lắm."

Vân Sơ thở dài:" Ta còn nghe nói Huyền Trang đại sư sau khi khai xuân đã bệnh nặng, lão thần tiên tới xem bệnh nói, bệnh ông ấy không ở ngoài, mà là ở trong tim. Tựa hồ có ý bước vào tịch diệt."

"Con khi già quay lại đất cũ Lâu Lan sau hai bảy năm, không ngờ nơi đó đã không còn ai, đồ dùng trong nhà vẫn còn nguyên, người như đột nhiên biến mất."

"Ông ta cắm trại ở Lâu Lan, đến đêm bị tập kích quỷ dị, mất một chân."

"Thằng nhãi Lý Hoằng vào ngày thọ thần của Trường Tôn Vô Kỵ không biết bị ai hại, cho uống rượu mạnh, say rượu nói ra lời đại nghịch bất đạo, bảo Trường Tôn Vô Kỵ là thân gia gia. Nó thiếu chút nữa bị bệ hạ đánh chết, nghe nói có người dâng tấu, nói hành vi của Đông cung thuộc về tội bội nghịch."

"Trong nhà xảy ra nhiều chuyện như thế, ta còn tâm tư nào hao tốn ở Liêu Đông này."

Giờ Ôn Nhu mới hiểu, bảo sao Vân Sơ lại gọi hắn mang lương thực tới:" Đúng thế, Trường An mới là căn cơ của chúng ta. Liêu Đông chỉ là công cụ."

"Ài, ta đi gặp Hắc Xỉ Thường Chi, cởi bỏ tâm kết cho hắn."

Vân Sơ thở dài:" Chúng ta cùng đi."

Mới chỉ vài ngay, một tráng hán khôi vĩ tựa hồ già đi cả chục tuổi, lưng còng xuống chưa nói, tới cả tóc mai cũng lấm chấm bạc.

Thấy hai người họ tới, Hắc Xỉ Thường Chi nói thẳng luôn:" Nếu hai vị còn coi ta như con người, xin để ta và Sa Trá Tương Như tới Lung Hữu đạo thủ biên."

Người này cứng cỏi hơn họ dự liệu, hoặc có lẽ không muốn thể hiện sự yếu đuối của bản thân trước mặt mình, Vân Sơ gật đầu:" Được, ba vạn người Bách Tể mà Phù Dư Trung mang tới Đại Đường sẽ được an bài tại Lũng Hữu. Nơi đó đất đai màu mỡ, chỉ có điều thường xuyên bị cường đạo quấy nhiễu, không phải nơi tốt tu tâm dưỡng tính."

"Tướng quân cứ coi ta như người chết mà đối đãi là được."

"Chỉ cần có thể cởi bỏ tâm kết của ngươi, ngươi muốn đi đâu cũng được. Ta không muốn chúng ta là thần tử cùng triều mà lại thành tử địch."

Hắc Xỉ Thường Chi im lặng mất một lúc:" Bách Tể hết rồi, hết thật rồi, cả vương thất như Phù Dư Trung cũng cho rằng Bách Tể diệt vong là thiên ý, ta chỉ là ưng khuyển tất nhiên không có gì để nói."

Ôn Nhu gật đầu:" Người như ngươi, dù đi tới đâu cũng sẽ là nhân vật nổi bật, ngươi đã một lòng tới Lũng Hữu, bọn ta sẽ dốc sức tác thành."

Hắc Xỉ Thường Chi khom người thi lễ thật sâu.

(*) Bách Tể, Cao Câu Ly bị diệt thì cũng đúng với lịch sử rồi, hai nước này cùng Tân La đều thành lập quãng giữa nhà Hàn, tính ra đều tồn tại chừng 700 năm, thuộc hàng top triều đại tồn tại lâu nhất thế giới.

Bình Luận (0)
Comment