Chẳng có nhiều lời để nói với nhau, kể cả khéo léo như Ôn Nhu gặp tình huống này cũng chẳng phát huy được khả năng ăn nói thường ngày. Từ chỗ Hắc Xỉ Thường đi ra, hai người đều nuối tiếc.
Không phải không có người thông minh, lợi hại hơn Hắc Xử Thường Chi, nhưng trung hậu như hắn thực sự không tìm thấy một ai.
Bọn họ rốt cuộc không phải người cùng đường, Hắc Xỉ Thường Chi rời bỏ họ, đi theo con đường thuộc về mình.
Chiến loạn ở Bách Tể cuối cùng đã kết thúc, Vân Sơ hỏa thiêu thành Chu Lưu, tòa thành huy hoàng này vốn là đô thành kế tiếp mà người Bách Tể chuẩn bị cho mình, nay thành tro bụi.
Bất kể nơi đó từng có bao nhiêu truyền thuyết, bao nhiêu câu chuyện, rốt cuộc cát bụi về với cát bụi, thanh khúc bi ca lịch sử.
Mùa xuân năm Hiểu Khánh thứ hai, Lưu Nhân Quỹ và Lưu Nhân Nguyện ở Bạch Giang Khẩu lấy ít thắng nhiều, đánh tan thủy sư người Oa. Trận chiến này bắt sống không ít thế lực bản địa của Cửu Châu ( Kyushu).
Tin tức thắng lợi phía Lưu Nhân Quỹ truyền về chẳng làm Vân Sơ đóng ở Bách Tể thấy vui vẻ là bao.
Trước kia xem sử sách, Vân Sơ đều bị những cuộc chiến diệt quốc hùng tráng kích thích hormone tăng vọt, hận không thể hóa thân thành phủ binh Đại Đường, đích thân trải qua cuộc chiến khiến người trong nước kiêu ngạo nghìn năm.
Bây giờ y tới rồi, chẳng những không phải là phủ binh, còn là một đô đốc cầm quân.
Sau khi trải qua toàn bộ cuộc chiến, y chỉ nhận ra một điều, chiến tranh là chuyện vô cùng vô vị.
Đương nhiên chỉ kẻ thắng lợi mới có thể không bệnh mà rên cảm khái như thế, còn kẻ thất bại không kịp phát ra cảm khái này đã bị dẫm nát.
Gần đây độ nhạy cảm với chiến tranh của Vân Sơ giảm mạnh, tin tức, quân báo tới, y chỉ xem lướt qua, chẳng đưa ra phản ứng gì, chỉ lặng lẽ hành quân.
Bách Tể hiện giờ chẳng còn gì, chẳng ai coi trọng nữa, nhưng Vân Sơ tin, năng lực khôi phục của nhân loại vô cùng cường đại, chưa tới mười năm, Bách Tể lại quay về như trước.
Đừng thấy chiến tranh đã giết rất nhiều người, nhưng người trong rừng núi, hoang dã còn nhiều hơn, khi chiến tranh kết thúc, họ sẽ về.
Trong suy nghĩ miên man lộn xộn của Vân Sơ, đại quân đã vào địa phận Tân La.
Lúc này toàn bộ bốn mươi vạn hùng binh mãnh tướng của Đại Đường đã tới Tân La, Tân La bị diệt là chuyện tất nhiên, chẳng còn gì hồi hộp để nói.
Vân Sơ tiến quân vào vùng cực nam của Tân La theo quân lệnh của Lý Tích, lấy thành Già Da trọng trấn Tân La.
Đây là tòa thành bất ổn nhất của Tân La, vì nó do mười hai tiểu quốc gộp thành, trăm năm trước mới bị Tân La thu vào úi.
Mục đích của Vân Sơ là thanh trừ thành Già Da, để đô thành Kim Thành của Tân La cách đó chưa tới 200 dặm bị cô lập.
So với Cao Câu Ly và Bách Tể, Tân La rõ ràng giàu có hơn một chút, nhà cửa ở đây không còn là nhà tranh lợp cỏ nữa, mà là nhà đất, nhà gỗ rồi.
Đường xá gập ghềnh khó đi, quân Vân Sơ không gặp phải chút kháng cự nào, dù là qua quan ải hiểm yếu cũng chẳng tổn hao gì, vì bên trong chẳng có lấy một người.
Đây là chiến thuật vườn không nhà trống.
Vì thế bọn họ chẳng thấy được một người Tân La nào, tìm không ra được một thôn trại nào có người. Chính vì thế lại khiến Vân Sơ lo lắng, phái đi liền mười mấy đạo thám báo, không ngừng qua lại kiểm tra đường xá rồi đại quân mới tiến lên.
200 dặm đường, bọn họ đi tới 6 ngày mới nhìn thấy thành Già Da.
Trên tường thành cờ bây phần phật, tiếng tù và không ngừng, bóng người thấp thoáng trên tường thành, nhưng trong thành lại không một bóng người.
Nhìn trạng thái này Vân Sơ thấy một trận đại chiến là khó tránh khỏi, hạ lệnh toàn quân cắm trại, chế tạo máy ném đá, bắt đầu đào hào hướng về thành Già Da dưới sự yểm hộ của kỵ binh.
Vân Sơ tốn mất sáu ngày chế tạo máy ném đá, hào cũng đào xuống dưới thành, toàn quân dàn trận hình, máy ném đã được trâu kéo tới vị trí. Tất cả chuẩn bị sẵn sàng khi máy ném đá phá vỡ tường thành sẽ xông vào.
Đúng lúc này quan viên Tân La mở cổng thành ra hàng.
Thành chủ giơ cao ấn tín trước ngựa Vân Sơ:" Tội thần Kim Phượng Sơn xin hàng."
Lúc này Vân Sơ cảm giác mình nuốt phải một con ruồi, cơn buồn nôn liên tục đẩy lên cổ họng.
Vì y thấy mình bị lừa rồi.
Đây rất có thể là một tòa thành không, vậy mà làm mình tốn mất sáu ngày.
Kim Phượng Sơn ra hàng mà mặt thì dạt dào niềm vui thắng lợi, chắp tay với Vân Sơ:" Biết tướng quân khó nguôi cơn giận trong lòng, tội thần đem cả nhà tới, nếu tướng quân muốn đồ thành chấn nhiếp nhân tâm thì giết cả nhà tội thần cũng có tác dụng tương tự. Chỉ mong tướng quân tha cho bách tính trong thành."
Lời rắm thối đó không qua mắt Ôn Nhu được, hắn tới gần đám người ăn mặc hoa lệ tự xưng là gia quyến Kim Phượng Sơn, phát hiện đám nam nữ này giống người cùng khổ hơn là nhà phú quý.
Nhất là khi kéo tay bà già được gọi là mẫu thân của Kim Phượng Sơn, thấy vô số vết chai vết nứt, chân tướng rõ ràng. Gia quyến Kim Phượng Sơn đã chạy sạch, tên này dẫn đám bách tính cùng khổ cho họ ăn mặc đẹp đẽ đóng giả người nhà.
Kim Phượng Sơn thấy lời nói dối bị bóc trần, chẳng tỏ ra sợ hãi mà cười to:" Mười ngày, đây là lần cuối cùng ta có thể làm việc vì Tân La."
Nói xong rút từ ống tay áo ra một thanh đoản kiếm, vụng về đâm Vân Sơ. Còn chưa đợi hắn tới nơi bị Vân Sơ dùng mã sóc chém bay đầu.
Sau khi Chung Quỳ, Vương Đức Phát cùng với Trương Đông Hải vừa quay về không lâu, Vân Sơ hạ lệnh giết hết quan viên Tân La ra hàng.
Không biết đám huân quý Tân La kia trốn đi đâu rồi, nhưng Vân Sơ đoán chúng đã rời Tân La từ biển đông, đồng thời có thể khẳng định, chúng chỉ tạm thời rời nơi này, tránh thế lực quân Đường thôi.
Một khi quân Đường về triều, đám huân quý trốn ra hải đảo này sẽ lén lút trở về phục quốc.
Kim Phượng Sơn là kẻ vô dụng, dù loại người rõ ràng bị vương tộc vứt bỏ này, ở giây phút cuối cùng vẫn cầm chân được đại quân Vân Sơ, tranh thủ thời gian quý giá cho đám huân quý bỏ trốn.
Vân Sơ cuồng nộ không thôi, vì trước khi y tới, Kim Phượng Sơn đã hạ lệnh phá đê, để nước sông nhấn chìm đường tới Kim Thành.
Muốn tới được Kim Thành, bọn họ phải đi đường vòng thêm 200 dặm, lai lần nữa vượt núi mới có thể quay lại đường tới Kim Thành.
(*) Già Da là quốc gia nằm ở đuôi Hàn Quốc hiện nay, kẹp giữa Tân La và Bách Tể, là quốc gia liên minh, ấy vậy mà cũng tồn tại tầm 500 năm.
(*) Sau này khi kinh đô TQ rời tới Bắc Kinh, khoảng cách tới Cao Ly vẫn là quá xa, và khó khống chế được. Thời Đường kinh đô Trường An càng cách Cao Câu Ly xa muôn trùng, chinh phục nơi này thực sự là không đáng, hao người tốn của, lợi ích thu được thì bèo bọt.