Đường Nhân Đích Xan Trác ( Dịch )

Chương 596 - Q3 - Chương 106: Kết Thúc Rồi.

Q3 - Chương 106: Kết thúc rồi. Q3 - Chương 106: Kết thúc rồi.

Kim Phượng Sơn đã chết.

Có điều sách lược của hắn thành công, cầm chân quân đội Vân Sơ ở thành Già Da, khiến y không thể tham dự bao vây Kim Thành.

Chính vì có khoảng trống này, rất nhiều huân quý vương tộc người Tân La lưu vong hải ngoại.

Đúng vậy, là lưu vong hải ngoại, nghe nói Kim Pháp Mẫn lệnh dùng xích sắt nối toàn bộ thuyền với nhau, tạo thành tòa thành trên biển. Bọn họ đưa toàn bộ công tượng của Tân La lên tòa hải thành này. Bọn họ còn phái đi từng đội thuyền tới các hướng, hi vọng tìm được hải đảo thích hợp để thống.

Đây là cuộc di cư của dân tộc.

Quá trình chắc chắn bi tráng, thậm chí có thể nói là cuộc đại di cư mang tính sử thi.

Kỳ thực Vân Sơ cầu chúc bọn họ, hi vọng họ tìm được chốn an thân lý tưởng.

Kim Dữu Tín tuổi cao đã chiến tử ở Bài Vân Sơn ngoài Kim Thành, chiến tử cùng ông ta có hai nhi tử, hai nữ tế, một tôn tử.

Ông ta bị Tiết Nhân Quý, Bùi Hành Kiệm, Trình Dân Chấn, Quách Đãi Phong vây công.

Cuộc chiến đó thảm liệt vô cùng, quân Đường chết vô số kể, tới cả Tiết Nhân Quý cũng muốn xóa công của mình ở Bài Vân Sơn.

Lôi hỏa đạn rất mạnh, nhưng đối diện với kẻ địch coi cái chết như không thì tác dụng không mấy. Mỗi khi lôi hỏa đạn ném ra, lại có một người Tân La lao tới ôm lấy trong người, cuối cùng đạn phát nổ chỉ chết một người mà thôi.

Thế nên trận chiến Bài Vân Sơn liền thành cuộc chiến giáp lá cà, ác liệt tới mức đám mãnh tướng Tiết Nhân Quý, Bùi Hành Kiệm khiếp đảm.

Một người liều mạng có thể kéo theo vô số người, một đội quân liều mạng, không ai muốn đối chiến. Nếu chẳng phải phía trước đã Kim Thành, quân Đường sẽ lựa chọn lui lại, né tránh đội quân này.

Kết quả dùng tới bốn đạo quân mạnh nhất mới diệt được, cùng với cái giá cực đắt.

Kim Nhân Vấn không đi, khi đại quân Lý Tích tới dưới thành, vị Nhạc Lãng quận công do Đại Đường sắc phong này mặc vào bào phục hoa lệ, đội lên đầu vương quan, ra thành đầu hàng.

Khi Lý Tích vào thành không có được một hạt lương thực, một miếng vải, chỉ có vàng bạc chất đống như núi.

Tất cả những thứ dùng được đều bị người Tân La mang đi rồi, để lại là vàng bạc vô dụng.

Theo Kim Nhân Vấn ra hàng toàn là đại thần tuổi cao, huân quý già cả.

Đầu hàng xong, họ hướng về phía biển quỳ bái, không chút do dự đâm dao vào ngực.

Đối diện với tòa thành trống không, Lý Tính không dám ở lại lâu, vội vàng rút về phương bắc.

Ngày 15 tháng 6 năm Hiển Khánh thứ hai, Tân La mất.

Tới đây cuộc đông chinh do hoàng đế Lý Trị phát động, Anh công Lý Tích chấp hành đã khép màn.

Khế Tất Hà Lực làm đại đô đốc Liêu Đông đô hộ phủ.

Cao Khản làm đại đô đốc An Đông đô hộ phủ.

Bàng Đồng Thiện làm đại đô đốc Kim Thành đô hộ phủ.

Lưu Nhân Quỹ thay Vân Sơ làm đại đô đốc Hùng Tân đô hộ phủ.

Cuộc chiến này diệt ba nước, giết bảy tộc, giết địch sáu mươi vạn, bắt bảy mươi vạn, phá thành 500, bắt ba vua, hơn 2000 hoàng tộc, 7000 huân quý, di dân ba nước 60 vạn bổ sung biên tái.

Đây là chiến công lớn nhất của Đại Đường từ khi lập quốc.

"Tiệp báo! Tiệp báo! Tân La diệt, Liêu Đông định."

Tín sứ hết đợt này tới đợt khác chạy qua châu phủ, thành trấn, đem tin tức truyền khắp nơi.

Trường An tháng bảy nóng như lò lửa vì tin tức này mà sôi trào.

Lý Trị liên tục hai năm chưa rời Trường An đi tránh nóng nghe tin này khi đang ở rừng trúc, hắn mỉm cười, sau đó đào măng càng hăng.

Xẻng chạm tới gốc măng, làm sương bên trên bắn tứ phía, con gấu lớn ngồi đợi bên cạnh kinh hải nhìn Lý Trị. Lý Trị ra tay như bay, nhanh chóng đảo bảy tám gốc măng, nhét vào lòng gấu lớn sau đó ném xẻng đi, chạy men theo con đường trải đá vòng vèo, quay về thư phòng của mình.

Tường thư phòng treo một bức tranh chữ lớn chưa viết hết.

Lý Trị cầm bút lông lớn nhất, trước tiên nhìn mặt trời đỏ ối mới lên ngoài cửa sổ, tập trung tinh thần chốc lát, đặt bút vào nghiêm mực, đợi khi lông sói đã hút no mực mới cầm lên, phóng tay liền một hơi hoàn thiện tranh chữ tàn khuyết.

Hắn cầm bút nhìn bức tranh lẩm bẩm:" Thiên thu đại nghiệp, bách chiến công thành."

Rồi ngửa mặt cười to, hoạn quan thiếp thân thấy vậy thì lặng lẽ lùi ra, để lại một cung nhân xinh đẹp, đuổi thân vệ phụ cận, tự mình trông cửa. Đem vùng trời đất đó cho hoàng đế thoải mái phát tiết sướng khoái không diễn tả hết bằng lời trong lồng ngực.

Chu Tước đại nhai lúc nào cũng tấp nập, ngựa xe như nước, áo quần như nêm, đột nhiên một bóng vàng lao vút qua, tốc độ nhanh tới mức làm nhiều người ngỡ hoa mắt, hơi dừng lại một chút rồi đi tiếp.

Cái bóng vàng đó lao qua cái cổng lớn, phủ binh già thò đầu ra từ phòng gác nhìn ngang ngó dọc chẳng thấy ai.

Đường lát đá, trúc um tùm, ngõ rất sâu, vừa đi qua cổng còn có vài hộ dân buôn bán sôi động, nhưng càng đi sâu sự huyên náo ngoài kia như biến mất dần, sự tĩnh lặng đó rất có không khí đại ẩn vu thị.

Bóng vàng vọt lên tường, bước chân nhẹ nhàng, lần này không ai nhận ra hết. Qua đại sảnh, cái bóng vọt qua không gian hẹp ở thiên tỉnh, đáp xuống nhà chính khí phái, chạm vào viên đá nhỏ, hoặc mảnh ngói vỡ, lăn lóc cóc trên mái ngói đen, rơi chính xác vào chum hoa sen cực lớn ở dưới. “Bõm” một cái nước bắn lên, con cá chém vội vàng lặn xuống dưới những bông hoa sen nở rộ.

Lúc này cái bóng đã tới hậu viện, tốc độ giảm lại một chút, có vẻ đang nghe ngóng quan sát, rồi nhẹ nhàng hạ xuống đất.

Ánh nắng mùa hè xuyên qua tán lựu xuyên qua giấy dán cửa sổ thì chẳng còn bao nhiêu uy lực nữa, một cô gái mặc váy áo mỏng nhẹ, không hề xa hoa, tóc vấn đơn giản sau đầu, mang vẻ trang nhã hiếm có.

Nàng chính là Ngu Tu Dung vừa dùng răng cắn đứt sợi chỉ, dùng hai đầu ngón tay vê lại, giơ chiếc áo trong lên kiểm tra xem đã được chưa, nhác thấy cái bóng vàng thì vẫy vẫy tay.

Đại Phì nhảy một cái lên bàn thấp ở đầu giường, vươn dài cổ ra đợi Ngu Tu Dung gãi cho mình.

Đúng lúc này Vân Na lao vào nhà như một cơn gió lốc, chạy quá nhanh suýt nữa lao vào cột, Nhị Phì la lên "cẩn thận" lao ra lấy thân hình to béo giảm va chạm cho Vân Na. Vân Na động tác linh hoạt, xoay tròn nhảy ra giữa sân né được, còn chưa đợi nó nói gì, Ngu Tu Dung đã vươn tay cầm lấy cái chổi ở đầu giường.

Vân Na vì chạy nhanh, búi tóc tung ta, bên còn bên mất, đúng là nha đầu điên, nhưng hai má đỏ ửng, tản phát làn hơi thanh xuân tươi tắn, ngay cả y phục không chỉnh tề chẳng che lấp được dung mạo xinh đẹp tự nhiên ấy.

Đại Phì còn chưa được gãi cổ thì bị Vân Na phá đám, bất mãn kêu một tiếng vọt lên xà nhà, kiếm chỗ mát mẻ ngáp dài kiếm chỗ ngủ.

Vân Na vừa nhìn tẩu tẩu cầm chổi, nó nhảy ngay ra sau hét:" Ca ca muội sắp về."

Ngu Tu Dung như bị sét đánh, người khựng lại, tay cầm chổi thõng xuống, thở dốc:" Muội, muội nói lại lần nữa xem."

"Ca ca muội sắp ban sư về triều rồi."

Xác định mình không nghe nhầm, Ngu Tu Dũng nhũn người ra ngã xuống giường:" Ông trời ơi, rốt cuộc cũng kết thúc rồi."

Tiếng hô của Vân Na đánh động cả nhà, căn nhà đang yên tĩnh tức thì nhốn nháo hẳn lên, mấy cái đầu tròn xoe thò ra khỏi cửa sổ, hỏi tiểu nương tử có phải vừa nói lang quân sắp về không? Được Vân Na xác nhận thế là lại la hét lần nữa, truyền từ hậu viện ra tận tiền viện.

Tin rằng chẳng mấy chốc cả phường Tấn Xương sẽ sôi trào.

Bình Luận (0)
Comment