Đường Nhân Đích Xan Trác ( Dịch )

Chương 597 - Q3 - Chương 107: Căn Nhà Nhỏ Huyên Náo.

Q3 - Chương 107: Căn nhà nhỏ huyên náo. Q3 - Chương 107: Căn nhà nhỏ huyên náo.

Ngu Tu Dung nghe tiếng ồn ào bên ngoài, dần ổn định lại hô hấp, vẫy tay với Vân Na:" Muội lại đây."

Vân Na cảnh giác:" Không đi, tẩu đánh muội."

Ngu Tu Dũng hít sâu một hơi: "Ta không đánh muội, thành đại cô nương sắp xuất các rồi, không được mang cái đầu bù xù chạy khắp nơi."

Vân Na sau khi cẩn thận xác định tẩu tử không có ý đánh mình mời từ từ ngồi xoay lưng lại tẩu tử, cười hì hì:" Muội muốn dán hoa văn ngọn lửa ở trán, gần đây Trường thịnh hành nhất là hoa văn lửa."

Ngu Tu Dung vừa giúp Vân Na búi lại tóc vừa nói:" Không hoa văn nào cao quý bằng hoa sen của muội."

Vân Na bực mình day mi tâm:" Cái thứ này bình thường không nhìn thấy, chỉ có khi tắm thật nóng mới hiện ra, đợi người lạnh rồi lại không thấy nữa."

Ngu Tu Dung rất tốn công mới khuất phục được mái tóc ương bướng của Vân Na, lại lấy mấy cái vòng vàng lấp lánh trong hộp trang sức, cố định búi tóc. Nàng quay người Vân Na lại, vẫn thấy chưa hài lòng, lấy ra một trâm lam hồ điệp gài vào mái tóc vàng của Vân Na, hài lòng hôn lên mi tâm Vân Na:" Rốt cuộc cũng thành đại cô nương rồi, trước kia ta và ca ca muội luôn lo muội không gả đi được. Với dáng vẻ muội bây giờ mà ta đã phải từ chối bốn năm hộ tới cầu thân."

Vân Na lo sợ:" Tẩu tử sẽ không gả muội đi bây giờ chứ?"

Ngu Tu Dung buồn cười:" Đương nhiên là không rồi, thế nào cũng phải đợi ca ca của muội về đồng ý mới được."

"Công tử của nhà Ngu huyện bá khá lắm, khi ta tới Lục gia chúc thọ lão thái quân nhà họ gặp rồi, nhân phẩm, tài học đều là hạng nhất. Đáng tiếc không phải là trưởng tử, tương lai không được kế thừa tước vị."

Vân Na rối rít gật đầu:" Đúng đấy, đúng đấy, ca ca muội lần này về thế nào cũng phải phong bá tước. Nhân Kiệt ca nói, nếu ca ca muội chịu lấy lòng hoàng hậu một chút, kiếm cái hầu tước về cũng có khả năng."

"Muội mà gả cho một bạch đinh không là gì cả, làm nhục thanh danh của ca ca.

Ngu Tu Dung cười tới mắt cong vút như trăng non.

"Đúng thế, 20 tuổi dựa vào chiến công phong hầu, ở Đại Đường ta chỉ có một người, tới lúc đó không biết bao nhiêu người tranh nhau tới nhà ta ăn tiệc. Tước vị này cao hơn lão tổ nhà ta nhiều."

"Chỉ là phong hầu xong không biết có được thưởng trạch viện mới không, nhà chúng ta thực sự là quá nhỏ."

Hai cô tẩu đang tán gẫu thì Thôi nương tử hớn hở đi vào, trước tiên là chúc mừng Ngu Tu Dung, sau đó soi mói tóc và trang phục của Vân Na, không thấy có vấn đề gì mới nói:" Lang quân sắp về rồi, phu nhân chuẩn bị hoan nghênh thế nào?"

Ngu Tu Dung cười:" Đợi lang quân về ít nhất cũng là sau mùa thu, bây giờ nói còn sớm quá."

Thôi nương tử lắc đầu liên hồi:" Không sớm, không sớm đâu, phu nhân của Quách gia biết đại quân sắp về đã dẫn cả nhà già trẻ vào trong miếu cầu phúc rồi."

"Thiếp thân còn nghe nói phu nhân của Tiết Nhân Quý cũng phái người tìm Khuy Cơ đại sư, chuẩn bị vào chùa Đại Từ Ân ăn chay niệm phật."

"Lão bà của Bùi Hành Kiệm đúng là điên rồi, đi khắp nơi nói lang quân nhà ả lần này về sẽ phong hầu, không sợ nói trước bước không qua."

"Lang quân nhà ta lần này đông chinh xếp thứ hai trong sách công lao, chỉ sau Tiết Nhân Quý, đủ làm nhà Bùi Hành Kiệm xấu hổ mà chết."

"Nhà người ta công lao không bằng lang quân đều làm to, sao chúng ta không làm."

Vân Na nghe vậy vỗ tay hoan hỉ:" Hay là chúng ta tới Tê Vân Tự đi, vừa vặn bồi tiếp Huyền Trang đại sư. Cái ông hòa thượng già này gần đây khó chịu lắm, ông chịu ăn, không chịu nói, suốt ngày đả tọa nhập định. Hơn nữa thời gian nhập định ngày một dài, có lần ba ngày ba đêm mới tỉnh lại."

"Ta rất lo ông ấy giống Phật tổ, ngủ một cái là 500 năm, nếu chúng ta tới, ông ấy không thể nào đả tọa nhập định nữa."

Ba nữ nhân tụ một chỗ bàn hết chuyện này tới chuyện khác, duy chỉ không nói tới thói quen khao quân của phường Tân Xương.

Vân Sơ ở nhà có khao quân, có tiệc bàn dài, Vân Sơ xuất chinh, chẳng có gì hết.

Lý Tư xoay trống bát lãng kêu tùng tùng đi vào, theo sau là hai huynh muội Vân Cẩn, nó đi rất nhanh làm hai đứa bé phải co cái chân ngắn ngủi đuổi theo.

“Cô cô!”

“Cô cô!”

Vừa thấy Vân Na một cái hai cái miệng nhỏ đã ríu rít luôn mồm, như hai con chim nhỏ.

Nhi tử khuê nữ đều khỏe mạnh thông minh đáng yêu, chỉ một điều làm Ngu Tu Dung phiền lòng là tiếng đầu tiên bọn chúng lại gọi cô cô thay vì cha mẹ. Trước khi Vân Na kịp phản ứng, nàng giang tay ra một cái, ba đứa bé đều nhào vào lòng nàng, hành động này làm Ngu Tu Dung được an ủi không ít.

Có thêm ba đứa bé, trong đó có 2 là nữ, thế là trong phòng tức thì ồn hơn chợ.

Lý Tư đầu rất to, tóc lưa thưa thấy cả da đầu. Ngu Tu Dung bới tóc nó mấy cái:" Đa dùng hà thù ô gội đầu hai tháng rồi mà chẳng tốt hơn, hay là lấy râu sâm đun nước gội đầu, có khi hữu dụng."

Thôi nương tử không nghĩ thế, lão thần tiên nói đứa bé này sức khỏe đã kém, tinh lực không đủ, lớn được thế này cũng không tệ:" Đợi lớn thêm vài năm nữa, tinh khí thần bù đắp lại, tóc chỉ là vấn đề nhỏ thôi."

Ngu Tu Dung không vui:" Tóc của nữ hài tử sao là vấn đề nhỏ, nếu tóc không mọc ra, đứa bé này sống sao?"

Thôi nương tử làu bàu:" Lão thần tiên nói, có phải lão thân nói đâu, nổi giận với lão thân làm gì?"

"Vì không thể nổi giận với lão thần tiên, nên ta nổi giận với ngươi đấy."

Thế thì hết nỏi rồi, Thôi nương tử vội bê giỏ kim chỉ chạy ngay, lang quân không có nhà, phu quân tính khí dở dở ương ương, nhìn ai cũng ngứa mắt.

Ngu Tu Dung xem đầu Lý Tư lúc nữa:" Muội dẫn nó đi tìm lão tổ tông xem, tóc mãi không mọc ra, sốt ruột chết đi được."

Vân Na đi tới vỗ đầu Lý Tư:" Trừ trông ngốc một chút, có vấn đề gì đâu."

Lý Tư phồng má lên:" Cháu không ngốc."

Ngu Tu Dung nhìn đại ngốc và tiểu ngốc nhìn nhau chằm chằn, đẩy luôn Lý Tư cho Vân Na, hai đứa ngốc như nhau chơi với nhau quá hợp rồi. Chỉ cần chiếu cố hai đứa nhỏ, hai đứa thông minh thôi.

"Muội nói xem thái tử vì sao lâu thế không tới nhà ta?" Chơi với hai đứa con một lúc, Ngu Tu Dung chợt nhớ một chuyện:

"Không tới được."

"Vì sao?"

"Bị nhốt trong đông cung rồi, hình như vì thời gian trước nói lời không nên nói, làm việc không nên làm trên thọ yến của người ta. Bệ hạ dùng gia pháp, nửa năm không được đi đâu, phải ở Đông cung dưỡng thương, vừa đọc sách vừa trồng hành tím."

"Đứa bé đáng thương, muội có tới Đông cung thăm nó không?"

"Không vào được, có hoạn quan trông cửa, muội cưỡi ngựa tới Đông cung bị chặn lại, không cho phép muội tới quấy nhiễu thái tử đọc sách."

"Năm ngoái nhà tao thu hoạch được ít gạo khiếm thực làm ít bánh, muội tới cung Khúc Giang gặp hoàng hậu, nghĩ cách thuyết phục hoàng hậu đi thăm thái tử, vậy là muội có cơ hội gặp thái tử rồi."

Vân Na thấy tẩu tẩu nói có lý liền xách một giỏ bánh khiếm thực chuẩn bị đi gặp hoàng hậu, khi ra ngoài thì thấy Lý Tư mút ngón tay ngốc nghếch nhìn mình, tựa hồ rất muốn cưỡi ngựa. Vân Na xách nó lên lưng ngựa, cùng rời thành Trường An.

Bình Luận (0)
Comment