Vân Cẩn và Vân Cẩm chơi mệt rồi đã được Ngu Tu Dung ru ngủ, hậu viện lại trở nên yên tĩnh, Thôi nương tử đi vào phòng, giọng không tin tưởng lắm:" Tiểu nương tử xách giỏ bánh đi mà gặp được hoàng hậu sao?"
Ngu Tu Dung thoải mái nói:" Không thử sao biết, không gặp được thì về thôi."
Thôi nương tử nhìn theo bóng lưng Vân Na thở dài:" Đáng thương cho Vân Na tiểu nương tử, sau này phải làm sao?"
"Lo gì nào, ai dám bắt nạt nó chứ, thiên tính hồn nhiên chính là bản tính của người trong Phật môn, bắt nạt người như thế sẽ bị báo ứng. Dù Phật tổ không giáng báo ứng thì những hòa thượng của Phật môn cũng cho kẻ bắt nạt Vân Na gặp báo ứng, còn đáng sợ hơn báo ứng của Phật tổ ." Ngu Tu Dung tự tin nói:
"Nhưng mà phu nhân để tiểu nương tử xách một giỏ bánh đi bái kiến hoàng hậu thì thất lễ quá."
"Ta mà làm thế thì rất thất lễ, nhưng với Vân Na thì không tồn tại chuyện thất lễ đâu. Ngươi đợi mà xem, tám phần hoàng hậu sẽ cho Vân Na gặp thái tử thôi.
Vũ Mị sắp sinh rồi, chỗ nóng nực ẩm thấp như cung Thái Cực với nàng mà nói không thoải mái. Hoàng đế vì có đại quân đông chinh nên phải tọa trấn Trường An, nàng vì thế không tiện tới cung Vạn Niên tránh nắng. Hết cách Vũ Mị tới cung Khúc Giang mát mẻ hơn một chút.
Khung Giang tháng bảy cảnh đẹp như vẽ, trên bờ đê dương liễu lất phất theo gió, sen trong ao đang nở, hồng hồng trắng trắng trải khắp nơi.
Vũ Mị mặc áo bào rộng, cái bụng lớn làm nàng khó ngồi xuống được, nằm nghiêng trên giường gấm, vừa hưởng thụ gió mát Khúc Giang thổi tới, vừa xem tấu sớ mật điệp từ bốn phương tám hướng gửi tới.
Đông chinh hạ màn, văn thần rốt cuộc đã hết nhẫn nại với võ tướng.
Trước kia tấu sớ toàn nói quân đội dũng mãnh vô địch, càn quét liêu đông, bây giờ tới lượt họ bới móc đủ sai lầm của tướng sĩ phạm phải trong quá trình đông chinh.
Đúng lúc này một nữ quan đi vào, môi tuy mím rất chặt nhưng không che giấu được nụ cười hiện lên trên mắt, Vũ Mị đảo mắt qua một cái:" Có gì mà vui thế?"
Nữ quan không nhịn được cười khẽ thành tiếng:" Hoàng hậu, nô tỳ vừa ăn một cái bánh khiếm thực do Vân Na tiểu nương tử hối lộ. Vân Na tiểu nương tử còn dặn đi dặn lại nô tỳ nếu có cơ hội thì phải nói lời hay giúp huynh trưởng."
"Hi hi hi, hoàng hậu, người không nhìn thấy bộ dạng nha đầu ngốc đó khi tặng quà, lại còn có An Định công chúa phụ họa nữa ... Hi hi hi, hoàng hậu, nô tỳ mất lễ nghi rồi, nhưng mà thực sự không nhịn được."
Nữ quan thiếp thân này theo Vũ Mị rất lâu rồi, còn cùng nàng bị đưa tới chùa Cảm Nghiệp, cho nên trước mặt Vũ Mị luôn nghiêm túc, chỉ có nữ quan này dám nói cười thoải mái như thế.
Vũ Mị chỉ cần nghĩ tới bộ dạng của Vân Na là vui vẻ rồi, lại nghe khuê nữ cũng tới, hỏi:" Không phải nó cũng tặng bánh khiếm thực cho bản cung chứ?"
Nữ quan vừa nghe thế cười không sống nổi nửa, vịn vào cột thở dốc:" Vân Na tiểu nương tử lén lấy từ trong giỏ bánh tặng hoàng hậu một cái để hối lộ nô tỳ ... Hi hi hi ... Hoàng hậu không thấy nha đầu đó nhìn đi nhìn lại xung quanh mới dúi thật nhanh vào tay nô tỳ ... Ôi chết mất, có cái bánh thôi làm như bằng vàng ấy."
Vân Na một tay xách giỏ bánh, tay kia kéo Lý Tư đầu to, theo hai hoạn quan đi vào trong cung Khúc Giang.
Nó vừa đi vừa dặn dò Lý Tư:" Lát nữa gặp hoàng hậu, cháu phải ôm chân hoàng hậu khóc to. Sau đó ta sẽ nói muốn đi gặp thái tử, hoàng hậu sẽ mềm lòng đồng ý."
"Cháu không dám ..."Lý Tư lí nhí nói:
"Đó là a nương của cháu, có gì mà không dám, ở nhà cháu ôm chân tẩu tẩu ta gào khóc làm nũng có sợ đâu."
"Ca ca nói, a nương không thích trẻ con khóc, sẽ đánh chết đấy."
"Thật à, sao nó không nói với ta."
"Vân Na cô cô, chúng ta về đi, cháu sợ lắm."
"Sợ gì!" Vân Na hung dữ trừng mắt với hoạn quan cung nữ xung quanh, không ai dám nhìn nó:
Đại thần, võ tướng, quý phụ tới cung Khúc Giang cận kiến hoàng hậu nhiều không kể xiết, có ai là không nơm nớp lo sợ.
Vậy mà lại có một tiểu cô nương dị tộc dám xách giỏ bánh tới xin gặp hoàng hậu.
Chết người nhất là đại cô cô trong cung nghe tên Vân Na, không ngờ ngay lập tức chạy ra chiêu đãi. Lại còn thi lễ với tiểu cô nương đầu to tóc thưa, gọi là công chúa.
Tiểu nương tử dị tộc không ngờ lấy trộm một cái bánh tặng hoàng hậu để hối lộ đại cô cô, đúng là vô lễ tới cực điểm.
Làm người kinh ngạc là, đại cô cô còn ăn thật ...
Bây giờ nghe hai tiểu cô nương bàn mưu tính kế hoàng hậu để đi thăm thái tử ... Trời ơi, từ khi thái tử phạm lỗi, toàn bộ Đông cung bị trừng phạt, bạn đọc bên cạnh thái tử bị đánh chết sáu người.
Thế mà còn có người dám đi gặp thái tử.
Chốc lát sau, Vân Na và Lý Tư tới trước mặt Vũ Mị, nó đẩy Lý Tư một cái, không ngờ Lý Tư lập tức nhảy tót ra sau lưng nó, bám chặt lấy mép áo không chịu ra.
Vân Na đành thi lễ:" Dân nữ Vân Na bái kiến hoàng hậu."
Vũ Mị hơi nâng tay lên:" Miễn lễ, bình thân. Vân Na sao không ngoan ngoãn ở trong khuê phòng, tới tìm bản cung có chuyện gì?"
Vân Na vội giơ giỏ bánh lên thật cao:" Nghe nói hoàng hậu thích ăn bánh khiếm thực, dân nữ tình cờ có được một giỏ, chuyên môn tới mời hoàng hậu nếm thử."
Nói xong nó có chút đắc ý, thấy mình dùng lễ nghi tẩu tẩu dạy hết sức chuẩn mực.
Về phần Vũ Mị thì nó chẳng thấy sợ chút nào, thường ngày nó gặp toàn người không dễ chọc, bất kể là là Huyền Trang đại sư hay Tôn thần tiên, có ai gặp nó mà không sởn da đầu.
Vũ Mị phải nén cười:" Ồ, ai mà to gan thế, dám đem sở thích của bản cung truyền ra ngoài. Người đâu, đi tra cho bản cung."
Tức thì cả đám hoạn quan cung nữ quỳ xuống thỉnh tội, Vân Na nhìn cảnh đó mà giật nảy mình, rối rít cười nịnh:" Dân nữ nghe được trên đường, nghe được trên đường đấy."
Vừa giải thích vừa đẩy Lý Tư ra phía trước gánh tội, không ngờ Lý Tư leo lên lưng nó, giấu đầu vào gáy nó, không chịu lộ mặt ra.
Vũ Mị nhìn hai tiểu cô nương kinh hoàng, nhất là nhìn khuê nữ run bần bật, trái tim nhói đau, giọng nàng liền hòa hoãn hơn:" Các ngươi muốn đi gặp thái tử sao?"
Vân Na trán lấm tấm mồ hôi, rối rít gật đầu:" Vâng, vâng, dân nữ lâu rồi không gặp thái tử, rất nhớ."
Vũ Mị mặt mày buồn bã, không còn tâm tư trêu đùa Vân Na và Lý Tư nữa, phất tay:" Vậy thì đi đi."
Vân Na ủy khuất nói:" Trông cửa ở đó không cho dân nữ vào, dân nữ bảo đại bạn dẫn vào, chúng cũng không cho."
Vũ Mị lắc đầu:" Giờ ngươi đi, chúng sẽ không dám ngăn cản."
Vân Na mừng lắm, đặt giỏ bánh xuống:" Dân nữ đi ngay."
Vũ Mị nhìn nụ cười như nắng xuân tháng ba của Vân Na, chẳng hề có chút tâm cơ nào, chỉ giỏ bánh:" Mang cho thái tử ăn."
Vân Na càng cao hứng, hoàn toàn không biết khách khí là thứ gì, nhấc luôn giỏ bánh lên, thi lễ cõng Lý Tư chạy theo đường nhỏ.
Nữ quan mắng:" Đứa bé này chẳng có chút thành tâm tới thăm hoàng hậu gì cả."
Vũ Mị không giận lại còn mỉm cười, không đọc tấu sớ nữa, ra hiệu cho cung nữ đỡ mình dậy tản bộ.