"Leo xuống ngay." Vân Na rũ người, làm Lý Tư trèo lên người nó suốt nửa ngày rơi xuống, quát:" Không được chút tích sự nào hết, gặp a nương ngươi mà không nói được một lời."
"Cháu sợ." Lý Tư mếu miệng, đôi mắt to đã tích đầy nước:
Thấy nó sắp khóc, Vân Na đành ngồi xuống, để nó leo lên lưng, Lý Tư ôm thật chặt cổ cô cô làm Vân Na có hơi ngạt thở. Chỉ là nó nhớ tới hình ảnh xưa cũ chỉ thi thoảng còn xuất hiện trong mơ, nên không gỡ tay ra, vỗ vỗ đầu Lý Tư, cõng nó rời cung Khúc Giang.
Tốc độ của ngựa Ô Chuy cực nhanh, bách tính thành Trường An cũng đã quen thấy cảnh thiếu nữ tóc vàng óng ánh cưỡi trên con ngựa đen to lớn, đều thiện chí nhường đường. Cho nên chỉ chốc lát đã đưa Vân Na và Lý Tư tới Đông cung.
Khi bọn họ chuẩn bị cưỡi ngựa vào Đông cung thì thủ vệ hung dữ chặn lại.
Vân Na thúc ngựa Ô Chuy, ngựa Ô Chuy tính khí chẳng tốt, vừa quẫy đầu vừa đạp vó, làm thủ vệ Đông cung liên tục phải lui lại thậm chí còn va vào nhau ngã nghiêng ngả.
"Dừng tay!" Một võ tướng như thiết tháp tóm ngay lấy cương của ngựa Ô Chuy, không ngờ kéo con ngựa thần tuấn này sang bên:
Vân Na ở trên ngựa chỉ mặt quát:" Có bản lĩnh thì báo danh ra, đợi ca ca ta từ Liêu Đông về, xem có đánh chết ngươi không."
Võ tướng trầm giọng nói:" Mỗ gia Tiêu Tự Nghiệp, bất kể huynh trưởng ngươi là ai, không có lệnh không được vào Đông cung."
"Tiêu Tự nghiệp chứ gì? Ta nhớ kỹ tên ngươi rồi, ca ca ta sắp về triều, dám ức hiếp ta, còn không cho ta vào Đông cung, các ngươi đợi bị ca ca ta đánh thành đầu heo đi."
"Mỗ gia ở đây đợi ca ca ngươi, vẫn là câu nói đó, không lệnh không được vào Đông cung."
Vân Na hét lên:" Ta vừa từ chỗ hoàng hậu ra, hoàng hậu cũng cho ta vào rồi, tên đen xì ngươi lại không cho ta vào. Ngươi đợi đấy, ta tìm hoàng hậu nói lời của người không có tác dụng."
Nghe vậy Tiêu Tự Nghiệp thất kinh, nói hắn không lo huynh trưởng tiểu cô nương này tới gây chuyện là thật, nhưng nếu đúng là hoàng hậu đã nói cho vào mà mình ngăn cản, vậy thì rắc rối to.
Chỉ là bằng vào một lời của tiểu cô nương dị tộc này, chẳng may cho vào, nó nói linh tinh, mình cũng không thoát được trừng phạt.
Nhìn kỹ tiểu cô nương dị tộc này từ đôi mày ánh mắt đến mũi ngọc môi hồng, không chỗ nào không xinh đẹp, trang sức tên đầu không vàng thì ngọc, tuy thái độ hung dữ nhưng khí chất cao quý mười phần. Trong lòng tiểu cô nương dị tộc còn ôm tiểu cô nương nữa, bất kể y phục hay tuấn mã, đều không phải là nhà tầm thường.
Đám thái tử lục soái bị tiểu cô nương này thúc ngựa xô ngã nghiêng ngả lại khoanh tay đứng nhìn, chẳng có vẻ gì là tức giận.
Hắn vừa tới Trường An, kiêu được công việc này không dễ dàng, nhất thời tiến thoái lưỡng nan.
Van Na vô tư đơn giản chứ nó không ngốc, nhìn tên to xác đã lo lắng tới toát mồ hôi, nói:" Hắc đại ca, ta không lừa ngươi đâu, hoàng hậu cho ta vào thật đấy, chẳng qua là ngựa ta quá nhanh, người truyền lệnh không đuổi kịp."
"Đừng cản ta, nếu thái tử biết ngươi làm khó ta, hắn không chừng sẽ giết ngươi đấy."
Tiêu Tự Nghiệp gian nan lắc đầu:" Không lệnh không được vào, nhìn tiểu nương tử cũng là người nhà võ nhân, hẳn biết quân lệnh."
Đúng lúc Vân Na mày liễu dựng ngược, rút roi ra định quất tên cố chấp này thì một thị về cưỡi khoái mã vội vàng tới nơi, tay giơ kim bài hô:" Hoàng hậu truyền, cho phép Vân Na, Lý Tư vào Đông cung."
Tiêu Tự Nghiệp xem kim bài, lập tức tránh sang bên, thi lễ với Vân Na:" Mời tiểu nương tử nhập cung.
Vân Na không để ý tới hắn mà nhìn chằm chằm vào kim bài trong tay thị vệ truyền lệnh, hiếu kỳ hỏi:" Có cái này là có thể tùy ý vào Đông cung sao?"
Thị vệ thi lễ:" Đúng ạ, đây là kim bài hoàng hậu ban."
Vân Na sáng mắt, khẽ quất roi trong tay, noi như linh xà quấn lấy kim bài, giật nhẹ một cái kim bài bay vào tay nó, động tác thuần thục dễ dàng. Vừa hứng thú xem kim bài gối Vân Na khẽ thúc bụng ngựa Ô Chuy, ngựa Ô Chuy vọt ngay qua đại môn Đông cung.
Thị vệ cả kinh đuổi theo, nhưng Tiêu Tự Nghiệp đã chắn đường:" Không lệnh không được vào Đông cung."
Ngay lập tức tiếng cười như ngọc lưu ly va chạm truyền ra.
"Hắc đại ca, ta tha thứ cho ngươi đấy."
Thị vệ thấy Vân Na cưỡi ngựa chạy xa rồi, mặt trở lại bình thường, kim bài này vốn do hoàng hậu ban cho Vân Na, chẳng qua vừa rồi bị cướp mất, hắn đoạt lại là phản ứng bản năng.
Bây giờ nhiệm vụ đã hoàn thành, không cần dây dưa nữa, nhưng tên to xác đen xì này làm người ta ghét, hừ một tiếng, cưỡi ngựa đi thẳng.
Tiêu Tự Nghiệp vừa tới, nhiều chuyện lạ nước lạ cái, đi tới chắp tay với một bì tướng thái tử lục soái:" Mong ca ca cho biết chuyện này là sao?"
Bì tướng thấy thái độ hắn cũng cung kính, chỉ bảo:" Hai vị tiểu nương tử vừa rồi, bất kể là làm gì ở Đông cung, chỉ cần nói là có lệnh, ngươi đừng cản. Dù là có sai cũng do thái tử điện hạ gánh, không cần chúng ta lo."
"Không biết vị tiểu nương đó lai lịch thế nào?"
"Muội tử của huyện lệnh huyện Vạn Niên."
Tiêu Tự Nghiệp là hậu tộc Tiền Tùy cùng Tiêu hoàng hậu từ Đột Quyết về, nhìn Vân Na tóc vàng là biết một chi của tộc Hồi Hột, cân nhắc hỏi:" Huyện lệnh huyện Vạn Niên cũng là người sắc mục sao?"
Bì tướng lắc đầu:" Không phải, ngài ấy là nam nhi Đại Đường, cái khác ngươi đừng hỏi, không phải chuyện ngươi nên biết."
Tiêu Tự Nghiệp thi lễ tạ ơn, có điều chuyện kỳ lạ hôm nay, hắn định về rồi tìm người hỏi cho rõ ràng.
Vân Na và Lý Tư vào Đông cung, cái nơi này chẳng có gì đáng khen, ngoại trừ rộng một chút, còn lại toát lên vẻ cũ kỹ. Vân Na chẳng xuống ngựa, cứ thế nghênh ngang đi qua vô số cung nhân, vòng qua vườn cải trắng, bắp cải cực lớn, cuối cùng nhìn thấy Lý Hoằng đang tập bắn cung ở bên cạnh vườn hành tím.
Lý Hoằng đang kéo cung, đột nhiên nghe nghe thấy tiếng vó ngựa, xoay ngoắt người nhìn. Chỉ thấy Vân Na cưỡi trên ngựa Ô Chuy cao lớn chui qua nguyệt môn, trong lòng còn có muội tử của mình, tay giơ giỏ trúc:" Lý Hoằng, ta mang bánh khiếm thực tới cho ngươi đây."
Bị phụ hoàng đánh cho mông đít nở hoa, nó không chảy một giọt nước mắt, bị giam liền ba tháng không được gặp một ai, nó vẫn kiên cường. Nhưng vừa nghe thấy tiếng gọi của Vân Na, nước mắt không chịu khống chế trào ra ngoài.
Nó vứt cung chạy về phía Vân Na, giống hệt đứa bé mấy năm trước lẻo đeo theo sau Vân Na tỷ tỷ.