Đường Nhân Đích Xan Trác ( Dịch )

Chương 600 - Q3 - Chương 110: Thái Tử Đáng Thương.

Q3 - Chương 110: Thái tử đáng thương. Q3 - Chương 110: Thái tử đáng thương.

Với Vân Na mà nói, chuyện đáng sợ nhất là lúc ở thành Quy Tư, ca ca ra ngoài đánh trận, nhốt nó trong cái hầm tối đen.

Nó sợ ca ca chiến tử, sợ mình bị nhốt trong hầm mãi mãi không ra được.

Nếu không phải Con khỉ già thường xuyên tới làm bạn, Vân Na không biết mình có chịu được không?

Lý Hoằng bị giam ở Đông cung đã ba tháng rồi, trong mắt Vân Na không khác gì mình bị giam ở trong hầm.

Ca ca chuẩn bị rất nhiều thức ăn cho nó, còn kiếm cho nó nhiều đồ chơi.

Giống trong Đông cung của thái tử, thức ăn không ít, người cũng không ít, có điều số người đó cũng giống như đồ chơi ca ca chuẩn bị cho mình vậy.

Năm đó nó cũng bằng tuổi Lý Hoằng bây giờ.

Cho nên nó nhất định muốn tới Đông cung thăm Lý Hoằng, giống như ca ca bất kể chiến đấu tàn khốc cỡ nào, đều ngay lập tức trở về mở cửa hầm ra thăm nó.

Chỉ có điều lúc này bộ dạng vừa chạy vừa khóc của Lý Hoằng trông ngu lắm, Vân Na là đại cô nương rồi, không thể để người ta tùy tiện ôm được, thế là nhét muội muội đầu to cho Lý Hoằng.

Lý Hoằng ôm Lý Tư khóc rống lên, Lý Tư chẳng biết gì khóc vang trời, khóc còn to hơn cả Lý Hoằng bội phần, khóc cho người Đông cung hoảng sợ, thế là thành Lý Hoằng luống cuống nín khóc dỗ dành muội tử.

Vân Na thấy mình xong việc rồi, nó sang vườn hành tím, nó hứng thú với cái này hơn Lý Hoằng.

Lý Hoằng không có thời gian thương tâm, vừa thấy Vân Na tới vườn rau của mình là nó đã cảnh giác rồi, quả nhiên nhìn thấy Vân Na đang nhổ hành, vội cản lại:" Tháng bảy mới lớn, bây giờ nhổ tiếc lắm."

Đã quá muộn, Vân Na ra tay rất nhanh nhìn cây hành chỉ có rễ chưa có củ:" Sao chẳng mọc ra cái gì thế."

"Sẽ mọc ra mà."

" Ca ca ta làm cơm thủ trảo, trong đó có hành tím, to như quả cầu, còn thơm nữa."

Lý Hoằng hứa hẹn:" Tỷ đợi thêm nữa đi, rễ sẽ biến thành củ, tới khi đó tỷ sẽ có cơm trảo phạn rất thơm."

Lý Tư rất giỏi, nó muốn khóc thì trời cản, khóc cho người ta điếc tai luôn, nhưng nếu muốn ngừng, cũng ngừng ngay được. Thấy đại ca không khóc nữa, nó chạy tới bên Vân Na xem hành, bị Vân Na chỉ đầu hỏi:" Có thể mọc to thế này không?"

Lý Hoằng kinh hãi:" Không thể đâu!"

Vân Na khinh bỉ dùng hai tay minh họa kích cỡ:" Khi ca ca ta bắt đầu trồng cải trắng đã to thế này này, về sau to thế này, chỉ tốn chút tiền."

"Thôi ma ma nói ngươi là bại gia tử, một củ hành tím nát mà khiến bao nhiêu tướng sĩ chiến tử, tốn tới hơn 3000 quan tiền."

Lý Hoằng gục đầu xuống:" Còn chẳng phải vì tỷ kể năm xưa ở Quy Tư, ca ca tỷ làm thủ trảo phạn ngon thế nào, hành tím xào thịt cừu ngon thế nào, ta mới viết thư muốn hành tím."

Vân Na dẫn Lý Tư đi dọc theo vườn hành tím tới hành lang dài, dưới hành lang là mấy chục Đông cung chúc quan, nhìn kẻ nào cũng đáng ghét cả. Trong mắt Vân Na, chính những kẻ này làm việc không tốt khiến Lý Hoằng phạm sai lầm, nhất là tên thái tử tẩy mã Ngô Trưng cười nịnh kia, cực kỳ khó ưa.

Thời gian qua thái tử điện hạ tính khí trở nên vô cùng nóng nảy, bây giờ lại cúi đầu xách cái giỏ lẽo đẽo theo sau một tiểu cô nương dị tộc, bộ dạng ngoan ngoãn. Hoàn toàn khác thái tử điện hạ vì bữa sáng không vừa miệng mà nổi trận lôi đình.

Có điều cảnh này với đám chúc quan Đông cung thì không phải lạ.

"Lần này ta tới là muốn hỏi ngươi, Trường Tôn Vô Kỵ thực sự là a tổ của ngươi à?" Vân Na vào phòng sai Lý Tư đóng cửa, ngồi xuống ghế như chủ nhân hỏi thẳng chuyện mà trong Đông cung ai cũng né tránh:

Nhắc tới chuyện khiến nó xấu hổ vô cùng này. Lý Hoằng hận không thể đâm đầu vào cái lỗ cây hành tím vừa bị Vân Na rút lên:" Đừng hỏi chuyện này được không, hôm đó ta uống rượu quá nhiều."

"Kẻ cho ngươi uống rượu đã chết chưa?"

"Chưa, bữa tiệc hôm đó quá nhiều, ta cũng không nhớ là ai cho mình uống rượu nữa."

"Í, chẳng lẽ người bên cạnh ngươi không biết ai cho ngươi uống rượu à?" Vân Na lên giọng:" Bọn họ cũng không biết ngăn cản một đứa bé như ngươi uống rượu à?"

Lý Hoằng lúng túng:" Họ bị phụ hoàng ta đánh chết rồi."

Vân Na lườm Lý Hoằng, ánh mắt như nói, ngươi bị ngốc à:" Ngốc không chịu nổi, ngay cả Hầu tử gia gia cũng không bằng."

Lý Hoằng chớp mắt mấy lần mới chắc không nghe nhầm:" Hầu Tử gia gia thông minh lắm, rất lợi hại."

Vân Na lập tức tới gần Lý Hoằng, mắt đối mắt nhìn chằm chằm:" Ta nhớ trước kia ngươi nói Hầu Tử gia gia rất ngốc."

Lý Hoằng ngả người ra sau, kéo giãn khoảng cách với Vân Na, sửa lời vô nguyên tắc:" Lợi hại là trước kia thôi, giờ ta thấy Hầu Tử gia gia rất ngốc."

Vân Na làm bộ làm tịch thở dài:" Ca ca ta sắp về rồi, nếu biết ngươi ngốc đi sẽ thương tâm lắm."

Lý Hoằng ngồi dựa vào Vân Na:" Tại ta quá bất cẩn, lúc đó thấy tất cả mọi người đều cười, ta đã biết không hay rồi."

Vân Na hừ lạnh:" Sao khi đó không giết hết kẻ cười ngươi."

Lý Hoằng giật mình, nó chưa từng nghĩ tới chuyện này:" Giết người á?"

Vân Na gật đầu nói rất hiển nhiên:" Khi ở Tây Vực, có kẻ ý đồ xấu với ta, ca ca ta và Hầu Tử gia gia giết hết chúng."

"Ca ca ta nói, như thế sẽ không ai hại ta được nữa, còn dạy ta, nếu ai định gây bất lợi cho ta thì phải quyết đoán ra tay. Trước khi hắn hại ta, ta phải giết hắn trước."

"Giờ người ta hại ngươi rồi, ngươi còn không giết chúng, để chúng lại ăn Tết à?"

Hoàn cảnh Tây Vực khắc nghiệt, là nơi giết hoặc bị giết, nên Vân Sơ dạy Vân Na như thế, hoàn toàn không ngờ một ngày bị nó lấy ra đầu độc thái tử nhỏ tuổi.

Lý Hoằng thấy là lời Vân sư phụ dạy thì khó xử:" Ta bị giam lỏng, không cách nào giết họ."

Vân Na thấy Lý Hoằng ngu xuẩn quá rồi, bợp đầu nó một cái:" Khi xưa ta còn bé như vậy, bao nhiêu người muốn hại ta, ta giết được chúng sao?"

Lý Hoằng lắc đầu ngay:" Không thể."

"Thế sao chúng chết?"

"Ồ ... Ta hiểu rồi, ý của tỷ là, ta không giết được chúng thì để phụ hoàng, mẫu hậu giúp ta giết phải không?"

Vân Na cưỡng chế kéo Lý Hoằng tới, xoa đầu nó:" Thế mới đúng, ngươi là trẻ con, phạm sai lầm là tất nhiên, không phải thực sự coi Trường Tôn Vô Kỵ là a tổ thực sự."

Lý Hoằng kiên quyết nói:" A tổ ta là thái tông hoàng đế, hôm đó ta uống rượu say, không biết vì sao lại nói như vậy."

"Ngươi đã nói câu này với phụ hoàng ngươi chưa?"

"Chưa, khi đó phụ hoàng giận lắm, chỉ biết đánh ta, đánh rất dữ, ta cắn răng nhịn đau, không nói."

Vân Na vén cái khăn che giỏ lên, lấy bánh chia cho Lý Tư, Lý Hoằng, cũng tự mình lấy một cái, đắc ý nói:" Ở điểm này phụ hoàng ngươi không bằng ca ca ta, ca ca ta luôn hỏi rõ đầu đuôi rồi mới đánh ta. Còn lập ra một quy củ, đó là mỗi ngày chỉ đánh ta một lần."

Đó là vì hồi bé Vân Na quá mức ương bướng khó bảo, Vân Sơ lo mỗi ngày mình đánh vài lần, chẳng may lỡ tay đánh chết Vân Na thì không còn muội muội nữa, nên mới lập ra quy củ này.

Giờ lại bị Vân Na lấy ra làm tấm gương giáo dục Lý Hoằng.

Lý Hoằng cắn bánh khiếm thực vừa mềm vừa ngọt, ngẫm nghỉ rồi nói:" Ta đi cầu viện phụ hoàng, mẫu hậu thì có phải là kém cỏi không?"

"Không biết, chuyện gì ta không làm được thì sẽ bảo ca ca hoặc Hầu Tử a gia giúp. Bây giờ không ai dám xem thường ta, ca ca ta còn khen ta thông minh."

"Phụ hoàng ta mắng ta ngu xuẩn."

"Có là gì, ca ca ta thường bảo ta ngu như heo."

"Mẫu hậu cũng mắng ta, bảo ta không làm được việc lớn."

"Tẩu tử ta thường thấy sau này ta không gả đi được, ngươi thấy ta thèm để ý không?"

Lý Hoằng nhìn vẻ mặt đắc ý của Vân Na, nó rất muốn nói Vân Sơ và Ngu Tu Dung nói là sự thật, còn nó bị oan, nhưng lời ra đến miệng liền nuốt vào, chuyện nó làm ở nhà Trường Tôn Vô Kỵ đúng là ngu ngốc không chối cãi được.

Nó bất giác nhìn về phía cung Thái Cực, có kinh nghiệm của Vân Na, nó thấy mình nhận lỗi với phụ hoàng cũng không quá xấu mặt nữa.

Cửa ải của phụ hoàng dễ qua, chỉ cần nhận lỗi, ăn đòn bị chửi là xong. Nghĩ tới mẫu hậu ... Nó thấy lưng ngứa lắm.

Bình Luận (0)
Comment