Vân Na thấy Lý Hoằng ra sức cọ lưng vào cột là hiểu ngay, đứa bé này cứ nghĩ tới mẫu thân sẽ ngứa ngáy vô cùng, chẳng hiểu sao lại như vậy.
Thế là Vân Na và Lý Tư vén áo sam của Lý Hoằng lên, bốn bàn tay giúp nó gãi, cơn ngứa mới lui đi. Chỉ là hai đứa này làm gì có chuyện gãi đàng hoàng, thế là lưng Lý Hoằng đỏ rực, còn có vết móng tay do Lý Tư không biết nặng nhẹ mà ra. Không liên quan tới mình, Vân Na dứt khoát nghĩ thế.
"Ngươi sợ mẫu hậu ngươi vậy à?" Vân Na cậy da Lý Hoằng trong móng tay, khó hiểu hỏi:
"Ta không sợ, chỉ là cứ nghĩ đối diện với mẫu hậu là lưng ngứa vô cùng, thà ăn một trận đòn còn thấy thống khoái hơn." Lý Hoằng sợ mẫu hậu hơn phụ thân, mọi thủ đoạn dùng với mẫu hậu là không hiệu quả:
Đến trưa, Lý Hoằng giữ Vân Na và Lý Tư ở lại ăn cơm, thực ra nói là giữ cho nó có vẻ lịch sự chứ Vân Na có định về đâu, nó thích tới Đông cung lắm, vì nơi này không có người lớn, cơ bản do Lý Hoằng định đoạt. Điều này cũng có nghĩa là Vân Na mà tới thì nơi này do nó định đoạt.
Cơm nước cực kỳ thịnh soạn, cũng cực kỳ hợp với khẩu vị Vân Na và Lý Tư.
Trù tử của Đông Cung vốn xuất thân từ đội ngũ trù nương khổng lồ của phường Tấn Xương, buổi trưa quá nóng nên ăn mỳ trộn gà xé phay.
Mới ăn được mấy miếng, Vân Na hỏi Lý Hoằng:" Nhà ngươi có rượu gạo không?"
Lý Hoằng nghe tới rượu là thân thể bất giác run lên:" Chắc là có."
Vân Na xúi: "Uống chút đi."
Lý Hoằng lắc đầu quầy quậy, một lần là sợ lắm rồi, nào dám uống nữa.
Nhưng Vân Na có rất nhiều lý lẽ méo mó:" Nếu tửu lượng của ngươi tốt, sẽ không có chuyện vừa rồi. Uống ít thôi, dần dần tửu lượng của ngươi sẽ cao lên. Đám ca ca ta uống cả vò rượu có làm chuyện gì ngốc đâu, ngươi phạm sai lầm là vì uống rượu quá ít.
Lý Hoằng nhìn vẻ mặt thèm thuồng của Vân Na, làm sao tin nổi:" Đây là chủ ý nhất định khiến ca ca, tẩu tử tỷ đánh tỷ đấy."
Vân Na quả quyết:" Ngươi không uống thì ta uống."
Thế là khi trời chiều ngả bóng, một cái xe ngựa được sáu thị vệ hộ tống đi từ trong cung ra. Buộc sau xe ngựa là ngựa Ô Chuy, trên xe có hai con ma men mặt đỏ bừng ngáy khò khò.
Đúng đấy, cả Lý Tư cũng say luôn rồi đang ngồi cười khanh khách vỗ đen đét lên mông Vân Na ngủ say tít.
Tiễn xe ngựa đi xa, Lý Hoằng nghĩ tới cảnh ngộ Vân Na phải đối diện khi tỉnh ngủ liền không nhịn được cười.
Về tới thư phòng, Lý Hoằng nhớ lời Vân Na bảo, thừa nhận Vân Na tỷ đôi khi không ngốc lắm, hoặc là vẫn ngốc nhưng không có nghĩa là sai, liền viết một trang chữ rồi nói với thái tử tẩy mã Ngô Trưng:" Tới cung Thái Cực truyền tin, nói thái tử vấn an phụ hoàng."
Ngô Trưng nói:" Điện hạ nay bị giam, không được kiến giá."
Lý Hoằng quay sang nhìn hắn:" Ngày hôm đó ở phủ Triệu công, trong số người mời rượu ta, có ngươi chứ gì?"
Ngô Trưng mặt biến sắc:" Thần hạ không dám."
Lý Hoằng nhảy lên ghế, một chân dẫm bàn, bắt chước dáng vẻ của Vân Na khi chỉ huy đám trẻ con, cúi đầu nhìn Ngô Trưng:" Tam tộc của ngươi bị diệt chắc rồi."
……….. ……….
Một đêm yên bình, mặt trời vẫn lên như thường lệ.
Bách tính phường Tấn Xương bây giờ ít ra ngoài làm việc lắm, chẳng cần đi đâu nữa, vì trong phường cũng có rất nhiều việc để làm rồi. Trừ những người bán hàng ở Chợ Tây ra, giờ ai ra ngoài làm việc đều là công tượng có tay nghề cao được mời, tiền lương rất cao.
Những người này mắt nhắm mắt mở đi qua cổng phường đều loáng thoáng nghe thấy tiếng la hét từ sâu trong ngõ truyền ra, không ai bàn tán gì, chỉ cười nhẹ, mọi người đều biết chuyện gì xảy ra.
Vân Na tiểu nương tử cái gì cũng tốt, chỉ là quá nghịch ngợm …
Sáng sớm hôm đó, Vân gia mở đầu với tiếng kêu như lợn bị chọc tiết của Vân Na.
Thôi nương tử môi run run, mấy lần muốn đi vào che chắn cho đứa bé đáng thương đó, nhưng lần nào cũng bị đại nha hoàn Tử Quyên ngăn lại.
"Phu nhân nói rồi, nếu hôm nay không thể làm cho Vân Na tiểu nương tử bỏ thói uống trộm rượu sẽ không mang họ Ngu nữa."
Thôi nương tử tiếp tục run rẩy:" Vậy cũng không thể đánh mạnh thế, lang quân mà về, không biết sẽ đau lòng thế nào."
"Phu nhân nói, vốn không định đánh mạnh như vậy, ai bạo tiểu nương tử uống trộm rượu đã đành, lại còn để Lý Tư uống. Đứa bé đó tâm trí vốn có vấn đề, hôm qua uống rượu, đái dầm ra giường."
Đại phu nhân trong nhà ra oai, mọi người chỉ có thể đứng nhìn ngoài sân, dù ai cũng thích Vân Na tiểu nương tử, nhưng lúc này không ai dám cản.
"Ngu Tu Dung, muội cho tẩu biết, muội biết mình sai, tẩu đánh mấy cái là được rồi, muội không đánh trả đấy, đừng nghĩ muội dễ bắt nạt .. Á ... Tẩu dám lấy gậy của muội đánh muội ... Muội liều mạng với tẩu ..."
Trong khuê phòng của Vân Na liền truyền ra tiếng ẩu đả liên hồi kỳ trận.
Lưu Nghĩa đứng ngồi không yên:" Tiểu nương tử võ nghệ tiến bộ rất nhanh, phu nhân có đánh lại được không?"
Thôi nương tử lòng cồn cào:" Phu nhân từ nhỏ luyện võ, là thực sự khổ luyện ấy. Tiểu nương tử luyện võ thì bữa đực bữa cái, nói võ nghệ tiến bộ là nịnh cho vui thôi."
"Khi lang quân ở nhà, tiểu nương tử còn múa gậy, lang quân đi, ông thấy tiểu nương tử đụng tới đao kiếm chưa?"
Lý Nghĩa Phù không ở hậu viện tất nhiên không biết rõ bằng Thôi nương tử, dậm chân:" Nói vậy tiểu nương tử vẫn không đánh lại phu nhân à?"
Thôi nương tử hai tay xoa vào nhau không giảm được chút lo âu rồi:" Ông không xem phu nhân là ai, chuyện không nắm chắc, phu nhân có làm không? Nếu đã ra tay thì thắng chắc mười phần."
"Ta lo họ càng đánh càng không biết nặng nhẹ, đánh vào chỗ thịt dày thì không sao, chẳng may ... Ài .. Cửu Phì, Cửu Phì, ngươi chết ở đâu rồi, sao không vào khuyên."
Cửu Phì mặt rỗ thò đầu ra từ bên nguyệt môn:" Tiểu nhân là ngoại trạch nam, sao vào nội trạch được, Thôi ma ma, chuyện này tiểu nhân chịu thôi."
Nghe tiếng Vân Na hét trong phòng càng lúc càng chói tai, Thôi nương tử không biết làm sao, chợt nhìn thấy Lý Tư dụi mắt từ trong phòng đi ra, cùng hai phó phụ bế huynh muội Vân Cẩn.
Toàn loại thích xem náo nhiệt.
Thôi nương tử mắt đảo một vòng, kéo Lý Tư, đẩy náo vào phòng Vân Na, người trong sân kinh hãi bịt ngay tai lại. Tiếp ngay đó tiếng gào khóc váng nhà của nó truyền ra, nhưng tiếng đánh nhau vẫn còn.
Hết cách rồi, Thôi nương tử bế cả huynh muội Vân Cẩn đẩy vào trong, tiếng khóc tới mức không ai tiếp nhận nổi nữa, nhưng mà tiếng đánh nhau cũng ngừng rồi.
Không ai bảo ai, mấy ngoại trạch nam ở ngoài nguyện môn chạy hết, đám phó phụ tản vội đi, vờ làm việc này việc nọ.
Chỉ có Thôi nương tử và Lưu Nghĩa chưa hết sợ nhìn cửa phòng Vân Na.