Ngu Tu Dung uy phong mười phần mỗi tay bế một đứa con đi ra, con quỷ khóc nhè Lý Tư bám một cái chân, nàng nói với Thôi nương tử cúi gằm mặt không dám nhìn mình:" Đi giúp nó xử lý, chuyện hôm nay chưa xong đâu.
Không ai dám chọc vào Ngu Tu Dung khi nàng nổi giận, dù là Thôi nương tử cũng dán mình sát tường vào phòng Vân Na.
Vừa vào trong thì thấy Vân Na mặc áo ngủ nằm lăn lộn trên giường, dưới đất là cây gậy của Vân Na, Thôi nương tử cuống lên nhào tới bế Vân Na, vén váy lên phát hiện mông trắng nõn nà bị đánh tới tím bầm.
Vội vàng cho một miếng kẹo vào miệng Vân Na, đứa bé này mới ngừng kêu gạo, nhưng nước mắt nước mũi vẫn len nhem cả mặt.
Thôi nương tử đau lòng vô cùng:" Tiểu nương tử đáng thương của ta, chỉ vì uống rượu mà phu nhân đánh tiểu nương tử thành thế này à?"
Vân Na thút thít dùng y phục của Thôi nương tử lau mặt:" Tẩu tử nói, nói, nói ... Lý Hoằng giết tên Ngô Trưng, giết cả nhà hắn."
Thôi nương tử khe khẽ vỗ lưng Vân Na:" Chết một kẻ không liên quan, có làm sao?"
Vân Na nghẹn ngào:" Hôm qua ta đi gặp tên ngốc Lý Hoằng, thấy nó bị người ta bắt nhẫn nhịn, thật kém cỏi. Ta liền bảo, ai bắt nạt nó, thì giết kẻ đó, thế là thằng ngốc đó chưa đợi trời tối, đã giết cả nhà Ngô Trưng."
Thôi nương tử toàn thân run lên, nhà bà trước kia vì thế mà không còn, ôm chặt Vân Na:" Tâm can của ta, sau này đừng hiến kế lung tung cho người ta. Nhất là thái tử, đừng thấy nó còn nhỏ, rồng sinh con còn to hơn hổ, biết băn thịt người đấy."
Vân Na ấm ức:" Không liên quan tới ta, ai bảo trên Ngô Trưng đó ức hiếp Lý Hoằng, chết là đáng đời. Ta và ca ca ở Tây Vực làm thế, ai nói bọn ta sai đâu."
Lời này thực sự làm Thôi nương tử câm nín rồi, không có lý gì chuyện làm được ở Tây Vực lại không thể làm ở Trường An, đó là cách nghĩ của tiểu nương tử.
Đồng thời bà cũng hiểu vì sao phu nhân mạnh tay như vậy, là vì không muốn Vân Na tham dự vào chuyện hoàng gia.
Cứ tưởng để Vân Na đi gặp Lý Hoằng là để thắt chặt tình cảm hai nhà, ai ngờ Lý Hoằng nghe lời Vân Na như thế, ra tay một cái là giết cả nhà Ngô Trưng.
Thái tử còn nhỏ, không thể trực tiếp ra lệnh giết người, nhưng mà cha mẹ nó thì có.
Cho nên Vân Na ăn trận đòn này rất oan uổng.
Vỗ về Vân Na xong, Thôi nương tử tới phòng Ngu Tu Dung, ba đứa bé kia khóc nhanh cũng quên nhanh, đang cùng nhau chơi đùa, một mình Ngu Tu Dung ngồi thất thần trên giường.
Thấy Thôi nương tử đi vào, Ngu Tu Dung mới hồi thần:" Có nặng không?"
Thôi nương nói nhỏ:" Không bị thương tới gân cốt."
"Thực ra trận đòn hôm nay là phải đánh ta, nghe nói cả nhà Ngô Trưng bị giết, ta sợ quá, không tự chủ được đánh Vân Na. Hôm nay ta sai rồi, chỉ mong đứa bé đó đừng hận ta."
"Tiểu nương tử lương thiện không hận phu nhân đâu, với lại lần này cũng có lỗi của tiểu nương tử."
Ngu Tu Dung lắc đầu:" Vân Na không sai, lời nó nói với Lý Hoằng là cuộc sống của nó với ca ca ở Tây Vực, không phải nói dối, cũng không phải ai giật dây ai. Là ta dung túng nó đi gặp thái tử mới gây họa."
Thôi nương tử an ủi:" Không phải lỗi của phu nhân, ai mà ngờ chuyện thành ra như thế."
Ngu Tu Dung nhìn ba đứa bé vô tư chơi đùa, tiếng cười của chúng không xua đi được mây đen trong lòng nàng:" Ngươi chưa yểu sao, hôm đó thái tử bị người ta dụ dỗ nói ra câu kia. Thái tử là thịt trong tim bệ hạ và hoàng hậu, trách phạt thái tử rồi, vậy sẽ tới người khác."
"Kẻ nào giật dây thái tử, kẻ đó đừng mong sống được."
"Thái tử hoàng hôn đi bái kiến bệ hạ, canh hai cả nhà Ngô Trưng rơi đầu, ta thấy không phải cơn giận nhất thời của bệ hạ, mà là có dự mưu, thái tử chẳng qua là cái cớ."
Thôi nương tử ngạc nhiên:" Sao nhà ta lại biết rõ như thế?"
"Thái tử sai người báo đầu đuôi cho ta biết." Ngu Tu Dung cắn môi:" Ngươi và Đại Phì đưa Vân Na tới Tê Vân Tự dưỡng thương đi, khi nào ca ca nó về hẵng về nhà."
Thôi nương tử giờ mới biết phu nhân đánh tiểu nương từ là cố ý, đứng dậy:" Lão thân dẫn tiểu nương tử đi tìm Huyền Trang đị sư ngay, phu nhân, chuyện này có phải giấu đại sư không?"
"Không cần, trước mặt Huyền Trang đại sư, Vân gia không cần có bí mật nào hết."
Chuyện nghiêm trọng, không thể trì hoãn, Thôi nương tử lập tức thúc giục nha hoàn Đại Phì dọn dẹp đồ đạc. Bà thấy Vân Na tiểu nương tử lúc này phải đi cho nhanh, chỉ cần tới được Tê Vân Tự sẽ không ai dám tới làm phiền nữa.
Đợi xe ngựa chuẩn bị xong, đám phó phụ to béo bế Vân Na lên xe, con báo Đại Phì rất thông minh, nó cũng nhảy lên xe. Khi chuẩn bị xuất phát, Ngu Tu Dung nhét cả ba đứa bé lên xe ngựa, mặt lạnh lùng nói với Vân Na:" Trông coi tốt bọn chúng, nếu bọn chúng có chuyện gì, xem ta xử lý muội ra sao."
Bị Vân Cẩn nghịch ngợm đụng vào cái mông bị thương, Vân Na hét toáng lên:" Ngu Tu Dung, tẩu đánh muội bị thương, còn bắt muội trông con cho tẩu, tẩu có phải người không?"
"Ta đánh muội, muội đánh nhi tử, khuê nữ ta mà trút giận, cơ hội hiếm có đấy."
Vân Na dùng hai chân kẹp lấy Vân Cẩn hiếu động, hung dữ nói:" Bọn ta là người cùng một nhà, cùng họ Vân, tẩu là người ngoài đừng mong chia rẽ ly gián, không có cửa đâu."
Trong Tê Vân Tự của Vân gia quanh năm có ba hai hòa thượng sống.
Số hòa thượng này ở Tê Vân Tử, nhưng không ăn cơm nước của Tê Vân Tự, không giao tiếp với bên ngoài, thậm chí còn không nói gì.
Bình thường không ngồi thiền thì luyện gân cốt.
Cuộc sống của họ luôn lấy Huyền Trang đại sư làm trung tâm, phân tán trong chu vi một dặm, chỉ mùng một đầu tháng mới tới nghe đại sư giảng kinh.
Số hòa thượng này tới từ nhiều nơi khác nhau, nhưng ai nấy đều cao lớn vạm vỡ, hẳn là võ tăng. Trong đó nhiều nhất là tăng nhân Tung Sơn Thiếu Lâm Tự, thống lĩnh là Giác Minh đại sư của Thiếu Lâm Tự.
Năm xưa thái tông ở Lạc Dương đại chiến với Vương Thế Sung, võ tăng Thiếu Lâm Tự từng giúp thái tông, cho nên Thiếu Lâm Tự là ngôi chùa duy nhất có khải giáp.
Vân Na gây đại họa, lúc này tốt nhất vào Tê Vân Tự, trốn sau lưng Huyền Trang đại sư, ông là người duy nhất có thể gọi là "nhảy ra ngoài tam giới, không ở trong ngũ hành" ở Đại Đường.
Bây giờ Huyền Trang đại sư không muốn sống nữa rồi, chỉ muốn tạo hóa. Chuyện này không chỉ khiến người Vân gia rất lo lắng, mà hòa thượng khắp thiên hạ cũng lo.
Xe ngựa của Vân Na được 200 người bất lương của huyện Vạn Niên tạo thành vệ đội, hộ tống tới Bá Thượng.
Tên Ngô Trưng kia chính là do Trường Tôn Vô Kỵ tiến cử làm thái tử tẩy mã, cho dù Trường Tôn gia cho chơi cũng không dám giữa ban ngày ban mặt dùng lượng lớn nhân thủ tập kích xe ngựa của Vân Na.
Ngu Tu Dung tính rồi, hoàng đế giết chết Ngô Trưng, Trường Tôn gia sẽ phản kích, bọn họ phải bó thù lập uy, nhắm vào Vân Na là lựa chọn tốt nhất.
Đưa Vân Na và mấy đứa bé đi rồi, Ngu Tu Dung chẳng sợ nữa, nàng không đi đâu cả, nếu không người ta nghĩ Vân gia sợ Trường Tôn Vô Kỵ.
Mặc dù gia tộc nhỏ xíu như Vân gia sợ Trường Tôn gia cũng chẳng sao, nhưng nàng muốn tọa trấn Vân gia biểu thị, Vân gia đứng bên cạnh thái tử, không hối hận, không phải là nhà kém cỏi theo gió trở cờ.