Đường Nhân Đích Xan Trác ( Dịch )

Chương 603 - Q3 - Chương 113: Con Ta Đã Lớn Rồi.

Q3 - Chương 113: Con ta đã lớn rồi. Q3 - Chương 113: Con ta đã lớn rồi.

Bá Thượng tuy hoang sơ, khắp nơi là những ngôi mộ tàn khuyết bao triều để lại, bây giờ được bông trang điểm, rực rỡ hẳn lên.

Tới ngay cả tấm bia đá đổ vỡ được bông vây quanh dưới ánh mặt trời cũng chỉ thấy cổ kính, không hề có chút thê lương nào.

Bên con đường đi qua ruộng bông có một cái lán nhỏ, trong lán là tăng nhân phơi nắng thành màu đồng thau khỏe khoắn.

Nhìn thấy tăng nhân này, người bất lương tập trung lại, sau đó quay trở về thành, tới đây bọn họ đã hoàn thành nhiệm vụ rồi.

Thôi nương tử xách trên xe xuống một cái hộp tức ăn lớn, lấy ra gà quay, chân giò kho, đặt trong bát bên cạnh tăng nhân, còn lấy ra vò rượu nếp, hai tay chắp lại:" A di đà phật."

Tăng nhân chắp tay đáp tạ, không nói gì cả.

Vân Na không chịu yên thân, cố vươn người thò đầu ra khỏi cửa sổ xe:" Cho ông ta thuốc sát trùng, ông mắt to mắt bé này thích rượu mạnh lắm."

Thôi nương tử quát át đi:" Chớ xúc phạm đại sư."

"Ông ấy đang luyện bế khẩu thiện, không được nói, nếu không ông ấy sẽ nói lấy thuốc sát trùng, không uống rượu nếp của ngươi. Gà quay thì phải uống với rượu mạnh, ai lại uống với rượu nếp chua chua."

Tăng nhân mặt không có biểu cảm gì cả, Thôi nương chẳng biết Vân Na nói đúng không, nha đầu này sẽ không nói dối, nhưng mà ý thức đúng sai của nó có vấn đề.

Võ tăng có ăn thịt, người ăn chay thì làm sao có sức lực được.

Tiến vào Tê Vân Tự, tăng nhân ở đây hoạt bát hơn nhiều, rất nhiều tiểu hòa thượng lớn lên dưới sự bắt nạt của Vân Na.

Cho nên vừa thấy xe ngựa của Vân Na là bọn chúng chạy tới, thò cái đầu trọc vào trong xe, bọn chúng đã được báo Vân Na bị tẩu tẩu đánh cho không đi được.

Vân Na nằm úp trong xe, hai bên toàn là những cái đầu nhỏ trọc lóc, ai nấy khát vọng nhìn thấy cái mông bị đánh be bét của Vân Na, nhưng Thôi nương tử đắp chăn lên người Vân Na, chẳng thấy gì hết.

"Lần này ta sẽ ở đây thời gian rất dài, đợi vết thương của ta lành rồi, đợi xem ta sẽ xử trí các ngươi ra sao."

Nhìn Vân Na thường ngày hung hãn giờ như mèo con nằm im một chỗ, đám tiểu hòa thượng cười hi ha giải tán.

Vì Thôi nương tử mang tới cho chúng tăng y và hài mới.

Vân Na được khiêng tới trước mặt Huyền Trang đại sư, nó liền khóc nức nở.

" Thứ nên tới rồi sẽ tới, thứ không nên tới cũng sẽ tới, thế giới này là như vậy. Thứ nên tới chúng ta chẳng chặn được, thứ không nên tới chúng ta không thể cản, đó là ý nghĩa chúng ta một lòng cầu giải thoát."

"Mở rộng lòng của con ra, bất kể là tốt hay là xấu, đều là trái quả do nhân của con kết thành."

"Cho nên Vân Na, cứ hưởng thụ đi, ngọt bùi chua cay mặn, ngũ vị không thể thiếu cái nào, xem con điều hòa ngũ vị ra sao thôi. Lâu dần con sẽ thấy lạc thú vô cùng trong đó." Huyền Trang đại sư mắt ngày một đen, đen như mực, thuần khiết như mắt trẻ con:

Vân Na lườm ông:" Đệ tử chỉ thích vị ngọt."

Huyền Trang đại sư cười lấy tay xoa đầu Vân Na:" Si nhi, ngọt chỉ là ảo giác thôi."

Vân Na lục lọi trong ống tay áo lấy ra một miếng kẹo mạch nha nhét vào mồm Huyền Trang đại sư:" Không phải ảo giác đâu, đệ tử cảm thấy thật mà."

Huyền Trang đại sư ngậm kẹo cười:" Con nói đúng lắm, kéo mạch nha rất ngọt, vừa rồi ta nói linh tinh đấy."

Vân Na cười khanh khách:" Ca ca nói có thứ ngọt hơn cơ, đó là mía, đại sư nghe nói chưa? Ca ca bảo ép thứ đó ra, lấy nồi to đun, cuối cùng cho vào vôi bột sẽ có được đường, ngọt hơn kẹo mạch nha nhiều."

"Thích ngọt thì theo đuổi cái ngọt, tốt, tốt!"

Vân Na cẩn thận nhích người trườn tới bên Huyền Trang đại sư, bảo ông cúi thấp đầu xuống, nói nhỏ:" Đại sư, lần này có khi đệ tử gây họa lớn rồi, Thôi ma ma nói, có người hận đệ tử, muốn giết đệ tử, nên đệ tử chạy tới đây để lánh nạn đấy."

Huyền Trang đại sư gật gù:" Tốt, có nhân có quả là chuyện tốt, lão tăng sợ nhất là những chuyện không nhân quả đột nhiên xảy ra."

Vân Na tất nhiên là không hiểu huyền cơ trong lời Huyền Trang đại sư, có điều Huyền Trang đại sư đã không coi chuyện này ra gì, Vân Na thấy mình thoát khỏi sự quản thúc vô nhân tính của tẩu tẩu, sẽ có một thời gian khoái hoạt.

Cho nên trận đòn này không phí.

Khi hoàng gia ăn cơm, thông thường hoàng đế một bàn, hoàng hậu một bàn, thái tử như Lý Hoằng cũng có một bàn. Tất nhiên số lượng các món ăn trên bàn khác nhau.

Tuy là ba người một nhà ăn cơm với nhau nhưng không khí rất lạ, nghiêm nghị cứ như khi lên triều vậy, chẳng cảm nhận được chút không khí gia đình nào.

Lý Hoằng luôn nhìn bàn ăn của phụ hoàng, Vũ Mị thì nhìn Lý Hoằng, còn sự chú ý của Lý Trị đặt lên con gấu lớn.

Nhìn thấy cả một con gà quay chui vào bụng gấu lớn, nó vẫn thòm thèm, Vũ Mị cũng cống hiến luôn con gà quay của nàng.

Lý Hoằng liền xé gà quay của mình chia cho phụ hoàng và mẫu hậu, con gấu lớn muốn cướp, bị nó đá cho một cái.

Lý Trị đảo mắt về phía nhi tử:" Con muốn làm cái gì?"

"Hài nhi thấy có lỗi với Vân Na tỷ tỷ."

"Người ta vào Tê Vân Tự rồi, có các khô thiện tăng bảo vệ, nếu vẫn xảy ra vấn đề thì chịu thôi."

Lý Hoằng vẫn chưa yên tâm liền quay sang mẫu thân:" Hài nhi muốn đón Vân Na tỷ tỷ vào Đông cung."

Vũ Mị ưu nhã xé gà thành từng miếng nhỏ cho vào mồm:" Con muốn cưới nó à?"

Lý Hoằng lắc đầu ngay, nó không muốn cả ngày Vân Na tỷ tỷ ở bên cạnh, đáng sợ lắm, thi thoảng gặp một chút là được:" Không thích hợp ạ."

Nghe nhi tử nói thế, Lý Trị mới lần nữa chuyển ánh mắt từ gấu lớn sang nó:" Đầu óc vẫn tỉnh táo, thái tử phi không được, thứ phi thì không sao."

Vũ Mị lắc đầu:" Nếu là thái tử phi thì Huyền Trang đại sư còn có thể đồng ý, nếu thứ phi, cả Vân Sơ cũng không chịu."

Lý Trị nói:" Thái tử phi nhất định phải là Hán gia nữ."

Vũ Mị thở dài:" Thật đáng tiếc."

"Có gì phải tiếc, đổi một loại phương thức khác cũng không phải là không thể."

Lý Hoằng nghe mà chẳng hiểu phụ hoàng và mẫu hậu chơi trò đoán đố gì, cẩn thận hỏi:" Vậy hài nhi có thể tới Tê Vân Tự gặp Vân Na tỷ tỷ không?"

Vũ Mị trả lời dứt khoát:" Không được."

Lý Trị biết tính mẫu hậu, nó không dám dây dưa, nếu không kết quả chỉ có tệ hơn mà thôi, giảm yêu cầu:" Hài nhi muốn giết vài kẻ."

Lý Trị nhai thứ rau không rõ tên, nuốt rồi mới lạnh nhạt hỏi:" Giết ai?"

"Những kẻ dụ dỗ con bêu xấu và những kẻ thấy con bêu xấu." Lý Hoằng nghiến răng nói:

Không ngờ Vũ Mị ngồi bên vui mừng vỗ tay:" Con ta rốt cuộc cũng lớn rồi."

Bình Luận (0)
Comment