Thành Đại Vương của Cao Câu Ly trước là đô thành do thành Bình Nguyên và Sơn Thành dựa vào nhau, quần thể thành trì này còn bao gồm cả thành Quốc Nội và sơn thành Hoàn Đô.
Đây là đô thành sớm nhất của Cao Câu Ly, duy trì 500 năm.
Lý Tích lệnh dựng một tấm bia đá trên ngọn đồi ngoài thành Đại Vương viết --- Đại Đường Lý Tích diệt Cao Câu Ly ở đây.
Nhìn Lý Tích cười ha hả đem chén rượu uống một nửa rưới lên tấm bia đá mới khắc xong, Bùi Hành Kiệm nhỏ giọng nói với Vân Sơ bên cạnh:" Lão tử phá bao nhiêu thành trì như vậy, sớm biết đã khắc ở những thành trì đó câu Bùi Hành Kiệm phá thành ở đây rồi."
Vân Sơ nhìn Lý Tích vừa múa kiếm vừa ca hát khúc từ lạc quẻ, hát vô cùng say sưa, nói:" Đây là chiến trường của người ta, đợi một ngày ngươi thống lĩnh trăm vạn đại quân, tung hoành thiên hạ hẵng lập bia kỷ niệm cũng không muộn."
"Đánh một trận diệt Tam Hàn, sau này muốn lập quân công nữa thì khó lắm."
" Có cơ hội mà, dù sao người Đột Quyết rồi sẽ phản, Tây Vực rồi sẽ loạn, người Thổ Phồn cứ rảnh rỗi là xuống núi quấy nhiễu. Chưa kể Kim Pháp Mẫn dẫn người chạy rồi, sớm muộn cũng về báo thù, cho nên ngươi sẽ được đánh trận thôi."
Bùi Hành Kiệm cầm chén rượu lên đánh mặt về phía Tiết Nhân Quý ngồi thẳng tắp như tượng:" Người ta là đệ nhất công thần, huynh đệ chúng ta đều thua hắn, nghĩ mà bực."
" Ta là huyện lệnh Vạn Niên, ngươi là huyện lệnh Trường An, đi tranh đoạt quân công với võ tướng, mất thân phận sĩ nhân."
"Ta không tên trong lòng ngươi có thể bình thản như vậy."
Vân Sơ nâng chén mời Tiết Nhân Quý, Tiết Nhân Quý cũng nâng chén phụ họa, các tướng khác thấy Vân Sơ mời đều nâng chén lên. Chỉ có Quách Đãi Phong quay đầu sang bên, vờ như không thấy.
Thế là Vân Sơ ném chén rượu vào mặt Quách Đãi Phong, đè hắn xuống đánh túi bụi. Mặc dù Quách Đãi Phong liều chết kháng cự, nhưng bây giờ Vân Sơ đã hai mươi tuổi, thân hình cao lớn, hơn nữa còn mà mãnh tướng kinh nghiệm phong phú, Quách Đãi Phong làm sao là đối thủ? Sau khi hông ăn liền mấy đòn nặng, chỉ biết co người ôm đầu chống lại đòn của Vân Sơ.
Đánh cho tên này chảy máu mồm máu mũi, Vân Sơ mới xách hắn lên:" Dám sỉ nhục ta à?"
Quách Đãi Phong há cái mồm đầy máu:" Có giỏi đánh chết ta đi."
"Đợi ngươi lành vết thương, ta lại đánh lần nữa."
"Gia gia đợi ngươi đấy."
Quách Đãi Phong vô cớ bị đánh, tuy không ai bênh vực, nhưng ánh mắt đám tướng lĩnh nhìn Vân Sơ trở nên bất thiện.
Vân Sơ nheo mắt nhìn quanh một lượt:" Ai muốn lên tiếng bất bình thay Quách Đãi Phong thì đứng ra."
Mấy tướng quân trẻ nóng máu định đứng dậy nhưng đều bị trưởng quan dùng mắt trấn áp, tức thì hiện trường yên tĩnh khác thường.
Rõ ràng bên này đã đánh nhau rồi, Lý Tích vẫn cứ mua kiếm, uống rượu, ngâm thơ. Đám lão đại Khế Tất Hà Lực, Cao Khản, Bàng Đồng Thiện vờ như không thấy, ai nấy ôm mỹ nhân ăn thịt uống rượu, tiêu diêu tự tại.
Nếu như nói trước cuộc chiến, quân uy của Lý Tích không ai dám đụng chạm, bây giờ chiến sự đã kết thúc, ai cũng biết ông ta về nhà sẽ cáo lão về quê, sợ hãi với ông ta cũng nhanh chóng biến mất.
Thấy các đại lão vờ không thấy, mọi người nhìn sang Tiết Nhân Quý, Bùi Hành Kiệm và Trình Danh Chấn, ba mãnh tướng bọn họ thấy dư sức đánh được Vân Sơ.
Thế nhưng Tiết Nhân Quý vẫn như pho tượng, không quan tâm tới việc bên ngoài, Bùi Hành Kiệm nói chuyện vui vẻ với Vương Phương Dức. Còn về phần Trình Danh Chấn, khi Vân Sơ đánh Quách đãi Phong còn cố ý nhích mông nhường chỗ cho y thoải mái ra tay.
Thế là tâm tư đòi lại công bằng cho Quách Đãi Phong cũng nhạt đi.
Ném Quách Đãi Phong đi, Vân Sơ quay về chỗ ngồi của mình, Ôn Nhu nói nhỏ:" Ra tay nhẹ quá, không đạt được hiệu quả."
Vân Sơ thấp giọng đáp:" Hắn ăn hại quá, không ra tay nổi."
Chuyện này kỳ thực có nguyên cớ, đừng thấy bây giờ đám tướng quân bọn họ uy phong lẫm liệt, nhưng đều là do quân sĩ dưới quyền mà có.
Đợi trên đường về nhà, quân giải tán liên tục, tới Trường An chỉ còn Vân Sơ và Bùi Hành Kiệm nhiều binh mã nhất, người khác chẳng còn một quân trong tay thì chẳng bằng cái rắm.
Lão tổ của Ôn Như gửi thư tới nói, phía Trường Tôn Vô Kỵ bất ổn, trời mời biết trong đám này ai dính dáng tới Trường Tôn gia, nên vạch rõ quan hệ là tốt nhất. Tránh có giao tình khi tác chiến, bị đàn hặc, hoặc bị dùng giao tình này kéo vào làm việc gì đó.
Cho nên Quách Đãi Phong lần nữa làm con quỷ xui xẻo.
Tiết Nhân Quý thấy Vân Sơ đã bình tĩnh lại liền đi tới:" Không cần vì tị hiềm mà đối đãi với đồng bào như thế chứ?"
Vân Sơ cười:" Nếu ngươi thích lẫn lộn với họ thì đừng trách ta cười khi ngươi bị chém đầu, xét nhà nhé."
Tiết Nhân Quý cau mày:" Đều là công thần Đại Đường, sao có thể như thế. Sau này phàm cầm quân tác chiến, còn phải hợp tác với họ, ngươi cắt đứt sạch sẽ như thế, sau này không ai ủng hộ thì sao?"
Vân Sơ thản nhiên: "Quân nhân tốt nhất là thuần túy chút, vung đao bảo vệ quốc gia, đương nhiên đáng tôn kính, nếu tác chiến vì để thăng quan phát tài thì cút xéo, đừng làm bẩn mắt ta. Ta khuyên ngươi một câu, kiếm lấy vài người cùng chí hướng là được rồi, đừng để không bại bới quân địch mà bị người mình hại chết."
Bùi Hành Kiệm thích nghe trộm sán tới:" Lần này về mấy người chúng ta nhất định sẽ thăng quan, ngươi còn định giữ chặt lấy cái huyện Vạn Niên của ngươi không?"
"Ta xuất chiến vì không yên tâm đưa bách tính của mình vào tay người khác, còn thăng quan phát tài, Vân mỗ không để trong lòng."
Trong mắt Bùi Hành Kiệm, Vân Sơ không thể nào cao lớn vĩ đại, chí công vô tư như lời y nói.
Nhưng hắn không cách nào chứng minh Vân Sơ là tên tiểu nhân vô sỉ, khẩu thị tâm phi, đành nói:" Lần này ta về chuẩn bị tới lại bộ, làm hai năm cho quen kiếm chức lại bộ thị lang, sau này gặp khó khăn tới tìm ta."
"Nhớ rồi." Vân Sơ hỏi Tiết Nhân Quý:" Ngươi có kế hoạch gì?"
Tiết Nhân Quý đáp:" Thiên Ngưu vệ mới thành lập tới giờ vẫn chưa có đại tướng quân, không biết ta có được vị trí đó không?"
Bùi Hành Kiệm kiến nghị:" Ngươi muốn vị trí đó thì phải bỏ tước vị, nếu ngươi là tướng quân Thiên Ngưu vệ còn là hầu tước thì không ổn."
"Vân Sơ, ngươi thì khác, ngươi nếu không yêu cầu chức vụ cao thì có thể phấn đấu tước vị, hoạt đầu chút, nếu có thể kiếm lấy cái quan nội bá là tốt nhất."
Vân Sơ vẫn cầu đó:" Huyện lệnh Vạn Niên là tốt rồi, ta không để ý."
Đợi Lý Tích điên đủ rồi, bữa tiệc cũng kết thúc.
Trên đường về doanh, Ôn Nhu vẫn nghi ngờ:" Ngươi không để ý thật à?"
Vân Sơ nhìn hắn kỳ thị:" Ngươi ngày đầu quen ta sao?"
Ôn Nhu gật gù:" Ta biết mà, đây chính là muốn làm đĩ còn thích bia trinh tiết mà ngươi nói đúng không?"
Vân Sơ thẹn quá hóa giận co chân đá hắn một phát.
(*) Hình như mình giải thích rồi, trong quân nói đồng bào là chiến hữu chia sẻ áo bào ấy.