Chỉ cần không dính dáng tới chiến sự, Vân Sơ là người rất dễ tiếp xúc.
Điểm này bất kể là Hắc Xỉ Thường Chi, Sa Trá Tương Như hay Cao Văn đều cảm thụ được thiết thực --- Vân Sơ không phải loại qua cầu rút ván, mượn cối xay giết lừa.
Ngay cả ba huynh đệ Vương gia cũng cảm nhận được sức hút nhân cách vĩ đại trên người Vân Sơ.
Vì kết thúc cuộc chiến, Vân Sơ không bạc đãi bất kỳ ai trong số họ.
Chiến công của Hắc Xỉ Thường Chi và Sa Trá Tương Nhu được Vân Sơ viết rõ ràng đích thân đưa lên tư mã hành quân.
Cao Văn đầu hàng ở thành Đại Hành, khổ công giúp Đại Đường ổn định hậu phương, chuẩn bị lương thảo, lại có biểu hiện đặc thù ở chuyện Cao Tàng vương, được Vân Sơ viết rõ ràng giao trưởng sử hành quân.
Ba huynh đệ Vương gia tổ chức nô binh, giúp đỡ lớn cho đại quân Vân Sơ, trung thành cần mẫn, từng việc cũng được trình lên, kiến nghị xóa bỏ tiện tịch, cho cả tộc di cư tới Trường An.
Tất cả những chuyện đó Vân Sơ làm một cách quan minh chính đại.
Còn một số chuyện không thể cho ai biết thì Ôn Nhu làm, vì thế tài sản của Cao Văn và ba huynh đệ Vương gia sụt giảm trên 8 thành.
Cho nên trên đường về triều những người này vô cùng tôn kính Vân Sơ, khó tránh khỏi oán hận Ôn Nhu
Tháng tám, lại tới mùa mưa liên miên của Liêu Đông, đường xá lầy lội khó đi. May mà là thắng lợi trở về, tâm trạng mọi người rất tốt, lại thêm khao khát về nhà, đường có khó đi đến mấy cũng không là gì nữa.
Khi qua Liêu Thủy, Trình Danh Chấn ở lại, hắn thành đại đô đốc của Doanh Châu đô đốc phủ, đây là chức vị cực cao, kém cha hắn một cấp thôi.
Trừ đi một vạn hai nghìn quân của Trình Dân Chấn, đội ngũ dài nhất là của Vân Sơ.
Không phải y nhiều quân nhất, mà đồ y mang theo thực sự quá nhiều, đội ngũ từ đầu tới cuối kéo dài tới năm dặm.
Còn cách nào khác, y kiếm được nhiều đồ tốt như thế, không mang về Trường An thì để mốc ở Liêu Đông à?
Vì những thứ này phủ binh huyện Vạn Niên nguyện dùng thân thể lót đường cho xe ngựa, còn hơn bỏ đồ tốt lại giữa đường.
Đội ngũ tới được Yến Châu thì Lý Tích ngã bệnh, đành đòn đại soái vào trong quân của Vân Sơ dưỡng bệnh, nơi này có ngự y Lão Hà.
Có điều ông ta nhìn thấy Vân Sơ, Ôn Nhu, Cao Văn, Chung Quỳ chơi bài tiến lên liền lập tức say mê thứ này.
Có thứ này, đường về nhà không còn dài dằng dặc buồn chán nữa.
"Ngươi có vẻ coi thường trận chiến này của chúng ta nhỉ?" Lý Tích ném ra một quân bài:
Vân Sơ mặt không đổi sắc:" Không có chuyện đó, nếu thế ti chức xem thường cả mình sao, lời của Anh công không thành lập."
"Vì sao ngươi biểu hiện uể oải thiếu tích cực như thế, với bản lĩnh của ngươi, đáng lẽ biểu hiện tốt hơn chứ?"
"Ti chức đã tận lực rồi mà."
Biết mình trước kia mình có vài việc làm đánh mất đi lòng tin của y, giờ khó mà có được một câu thật, Lý Tích không truy hỏi nữa, thở dài:" Ngươi không định tranh công sao?"
Vân Sơ vẫn kiểu trả lời tiêu chuẩn đó:" Công của mình thì ti chức không nhận thiếu, không phải công của mình, ti chức không cần."
"Ngươi có 100 vạn quân kia đúng là chẳng cần quân công nữa rồi, nói ra ngươi mới là nhân tuyển số một làm đô đốc của An Đông đô hộ phủ."
"Anh công trách ti chức không báo lên 100 vạn kia sao?"
Lý Tích xua tay:" Không phải thế, ta không để bụng, nhưng có kẻ để bụng đấy."
Vân Sơ cười to:" Bởi thế mà ti chức không báo lên, có 100 vạn ở trong quân, e rằng kẻ nào cũng tính toán xem có thể lấy được bao nhiêu, liệu còn tâm tư tác chiến không?"
"Một đám yêu ma quỷ quái, hạng mờ mắt vì lợi ích, chỉ cần hai mắt chúng bị tiền làm mờ, trên đời này cho chuyện gì chúng không dám làm chứ?"
Lý Tích cau mày:" Yêu ma quỷ quái, mờ mắt vì tiền, những lời này mà Khế Tất Hà Lực, Cao Khản, Bàng Đồng Thiện nghe được sẽ thương tâm lắm đấy. Lão phu không hiểu, bắt đầu từ khi nào chư tướng trong quân khiến ngươi thù hận như thế?"
"Nếu ngươi không thích quân đội hiện nay, sao không cải tạo lại nó, lập lại theo ý muốn của ngươi? Ngàn vạn lần đừng vứt bỏ họ, đó là sự bất công với đại quân, cũng là lãng phí tài hoa của ngươi."
Vân Sơ không trả lời Lý Tích, tránh nặng tìm nhẹ đáp:" Quân đội là trọng khí quốc gia, há có thể vì yêu ghét một người mà thay đổi? Đây là trách nhiệm của bệ hạ, của binh bộ thượng thư ngài, không phải của huyện lệnh Vạn Niên."
"Cả đời này ti chức chỉ thiếp vàng bạc lên thành Trường An thôi, trọng trách Anh công nói, ti chức gánh không nổi."
Lý Tích đặt bài xuống, không còn tâm trạng chơi nữa:" Chế độ phủ binh đã lỗi thời, không tới ba năm nữa ắt tan rã, điểm này rất nhiều người nhìn thấy, nếu không thay đổi e có mối lo thành tư binh. Nếu ngươi bỏ mặc, lão phu dám nói, nửa đời sau ngươi phải đánh trận liên miên, còn phải đánh người mình, không còn thời gian lo cho Trường An của ngươi đâu."
Vân Sơ mỉm cười:" Với uy thế Đại Đường hiện nay, bình yên 50 năm nữa có thể đảm bảo, khi đó ti chức bằng tuổi ngài bây giờ rồi, quản làm gì?"
Lý Tích nghĩ tới mình 50 năm sau, nhất thời không muốn lo nghĩ nữa:" Cũng phải, khi đó xương của lão phu có thể dùng làm dùi trống rồi."
"Nào nào, tiếp tục chơi bài."
Chung Quỳ và Ôn Nhu nãy giờ coi bản thân không tồn tại tức thì sôi động hẳn lên, vội xào bài, chia bài. Nói thật, bọn họ mê chơi bài lắm.
Đại quân cứ thế thong thả lên đường, đội ngũ mỗi lúc một ít dần, cuối tháng 8 thì bọn họ đã tới ngoài Đồng Quan, toàn quân dừng lại cắm trại chỉnh đốn lần cuối, vì qua Đồng Quan là bước vào Quan Trung rồi, hành quân ở Quan Trung sẽ khác hẳn bên ngoài, nhiều việc phải chú ý.
Tới Quan Trung, coi như đặt một bước chân về tới nhà, Trường An đã ở rất gần rồi.
Thời gian đã vào tháng chín, thời tiết Trường An mỗi ngày một mát mẻ, bông ở Bá Thượng đã hái hết, hồng trên cây hồng cũng đã đỏ, nơi này trồng "Hồng đốm lửa" nổi tiếng Trường An.
Vốn phụ cận Trường An thì hồng Lâm Đồng là ngon nhất, từ khi hộ tào của huyện Vạn Niên bắt đầu thúc đẩy đặc sản huyện Van Niên, hồng ngon nhất ở Trường An liền thành hồng của Bá Thượng.
Còn về phần hồng của Lâm Đồng, bây giờ phải mượn tên hồng đốm lửa mới bán được giá tốt.
Thứ này muốn ngon thì bí quyết là nhất định phải tắm sướng, sương xuống một cái, hồng sẽ ngọt như mật, không chát miệng.
Tới khi đó chỉ cần cằm một đoạn mạch khô vào, khẽ mút một cái là mút được thịt hồng vào miệng. Có điều phải cẩn thận, đừng để hạt lấp kín ống, như thế không hút được hết cả quả.
Người Quan Trung ăn hồng đốm lửa chú trọng mút một cái hết sạch, mút tới cái thứ hai thì không phải người Quan Trung nữa.
Vân Na mặc chiếc áo da màu đỏ, cổ áo có lông cừu trắng muốt, tôn lên gương mặt xinh xắn hồng hào vì sương lạnh sáng sớm.
Nó đang ngửa đầu nhìn hồng trên cây, đêm qua có trận sương sớm, không biết hồng đã ăn được chưa?