Vân Na năm nay đã mười bốn rồi, thân thể mảnh mai trước kia đang dần đầy đặn, những đặc điểm mỹ hảo nhất của thiếu nữ đang từng bước thể hiện ra trên thân thể nó.
Thôi nương tử nhìn Vân Na đang vặn mình dưới cây hồng, lòng bất giác vui vẻ, chợt phát hiện đám tiểu hỏa thượng thập thò nhìn Vân Na, liền thấy xúi quẩy.
Thế là cầm chổi lên đánh đuổi đám tiểu hòa thượng nửa hiểu nửa không chuyện nam nữ.
"Sau này không được tới chỗ để nam nhân bên ngoài nhìn thấy nữa."
Đuổi đám tiểu hòa thượng đi rồi, Thôi nương tử vẫn thấy lỗ lắm, quyết tâm không để người không liên quan nhìn thấy tiểu nương tử.
Nữ hài tử lớn lên tựa hồ chỉ là chuyện chớp mắt, mới hôm qua thôi còn là nụ hoa, gió xuân thổi một cái đã nở xòe rực rỡ.
Vân Na chẳng bận tâm mấy chuyện đó, buổi sáng thức dậy nó nhận ra hoa văn bông sen trên trán mình hiện ra rồi, tuy không rõ ràng, nhưng thấp thoáng ẩn hiện lại càng thêm phần thần bí.
Sáng nay Vân Na đi đưa bữa sáng cho Huyền Trang đại sư, đại sư dùng ngón tay chạm vào mi tâm Vân Na, nói bông hoa này nở sớm rồi.
Vân Na chẳng hiểu vì sao mình ngủ say một giấc rồi bông hoa hiện ra.
Sự thực là, nó chẳng thích đóa hoa sen ở mi tâm, nó càng thích hoa văn ngọn lửa thịnh hành ở Trường An, hoặc chấm một nốt chu sa ở đó cũng được.
Vân Na thất vọng nhìn hồng trên cây, hồng không có sương phủ, chứng tỏ trận sương lạnh đêm qua chưa đủ làm hồng chín sau một đêm.
Thấy Vân Na chề môi nhìn hồng, Thôi nương tử tò mò hỏi:" Tiểu nương tử có thích ăn hồng đâu, sao lại thất vọng như thế?"
Vân Na đáp:" Giác Minh đại sư nói, đợi hồng trên cây chín hẳn, ông ấy sẽ cho ta xem khô thiện giáp của ông ấy."
"Tiểu nương tử xem giáp của nam nhân làm gì? Còn là giáp của hòa thượng."
"Giác Minh đại sư nói, khô thiện giáp một năm không cởi sẽ có sức khỏe như trâu, nhảy nhót như bay."
Thôi nương tử tròn mắt:" Một nữ hài tử cần khỏe như trâu, nhảy như bay làm gì?"
Vân Na quay đầu lại:" Như thế ca ca không ở nhà, ta có thể bảo vệ các ngươi."
Thôi nương tử vội nói:" Mọi người đều rất ổn, không cần tiểu nương tử bảo vệ đâu. Nghe nói lang quân đã dẫn binh mã qua Hàm Cốc Quan, chỉ cần lang quân về sẽ không có kẻ mù mắt nào dám bắt nạt chúng ta nữa."
Vân Na giơ nắm đấm nhỏ nhắn của mình lên:" Ta thấy khỏe như trâu vẫn tốt hơn, gặp phải kẻ nào mù mắt, ta đấm phát chết luôn."
Thôi nương tử kinh hoàng nhìn bốn phía sợ lời này lọt vào tai người ngoài, bà ta cho rằng tiểu nương tử sở dĩ có ý nghĩ kỳ quái như vậy là vì tiếp xúc với hòa thượng quá lâu. Xem ra lang quân về một cái là phải đưa tiểu nương tử về phường Tấn Xương ngay.
Sau khi về nhất định phải mời phu nhân tổ chức vài buổi tụ hội nữ nhi trong nhà, để tiểu nương tử tiếp xúc với tiểu nương tử nhà khác nhiều một chút, thêm chút văn nhã cũng được.
Tránh nói chuyện với đám võ tăng lâu, cho rằng nữ hài nên khỏe như trâu.
Lý Hoằng tới Tê Vân Tự vốn chỉ định gặp Vân Na một cái rồi đi, kết quả bị Lý Tư đang dẫn huynh muội Vân Cẩn tập đi như vịt phát hiện quấn lấy. Thế là chơi với chúng một canh giờ rồi chưa gặp được Vân Na.
Chủ yếu là vì Vân Cẩm thích hình thêu trên áo nó, chỉ là bộ áo ngũ độc bình thường thôi, trên có con cóc màu xanh. Vân Cẩm thích con cóc lắm, sờ mãi không chán.
Thế là Lý Hoằng nằm trên cài ghế tựa, ba đứa bé vây quanh dùng tay chỉ trỏ hoa văn trên áo của nó, còn chọc tay vào bụng nó.
Thôi nương tử và Vân Na thấy bọn chúng ở trong nhà yên tĩnh quá lâu rồi, cảm thấy không bình thường, vội vàng chạy vào nhà.
Kết quả thấy Lý Hoằng ném mình lên ghế, làm đồ chơi cho ba đứa bé.
Trên mặt Lý Hoằng chẳng hề có chút bất an hay bực bội nào, trừ lúc bị Lý Tư dùng ngón tay ngoáy rốn, nó đánh bạt tay muội tử ra thì lúc khác chỉ cầm sách xem.
Thôi nương tử vội bế ba đứa bé đi, kết quả con quỷ khóc nhè Lý Tư liền gào lên, thế là Vân Cẩm, Vân Cẩn phụ họa, ba đứa nó cũng khóc có thể làm người ta phát điên.
Lý Hoằng thu sách lại ngồi dậy:" Đó là nguyên nhân vì sao ta không phản kháng đấy."
Vân Na bất ngờ lắm, vì trước kia Lý Hoằng rất thiếu kiên nhẫn:" Ngươi lại học cái gì kỳ quái à?"
Lý Hoằng chỉnh áo, thong thả nói: "Gần đây ta học làm sao tiến hành một cuộc giao dịch, ví dụ như vừa rồi ta cống hiến thân thể cho chúng làm đồ chơi, thế là có được một quãng thời gian yên tĩnh. Mà ta tới Tê Vân Tự chính là để tìm kiếm sự yên tĩnh."
"Chuyện này nhất trí với mục đích của ta, nên tỷ mới thấy cảnh vừa rồi."
Vân Na bĩu môi, thằng nhóc này tí tuổi đầu cứ thích học cách nói chuyện của người lớn, trông ngu hết sức, chuyện đơn giản nói thành phức tạp:" Chẳng qua ngươi không có bản lĩnh dỗ được ba con quỷ đó, cho nên mới hiến thân thể ra cho chúng chơi."
Lý Hoằng giang tay:" Tỷ xem, đó là chân lý của giao dịch đấy. Trước kia sư phụ dạy ta về giao dịch, ta không tán đồng, ta là thái tử, chẳng cần giao dịch cũng có thứ mình muốn."
"Thời gian qua xảy ra nhiều chuyện làm ta phải nghĩ lại lời sư phụ."
"Vân Na tỷ, xin lỗi tỷ, chuyện thời gian trước không ngờ liên lụy tới tỷ."
Vân Na thoải mái nói:" Không sao, là ta đưa chủ ý cho ngươi, ta làm ta chịu. Sau này ta sẽ không đưa chủ ý tùy tiện cho ngươi nữa, có chủ ý hay, ta giữ lại tự dùng cho quốc gia của ta."
"Quốc gia nào của tỷ chứ?"
"Tại ngươi chưa biết thôi, Hầu Tử gia gia nói, đợi sinh nhật 15 tuổi của ta, ông ấy sẽ tặng ta một nước làm quà trưởng thành. Tới khi đó ngươi phải gọi ta là nữ vương bệ hạ."
Lý Hoằng bất mãn:" Cả thiên hạ này là lãnh thổ của Đại Đường, tỷ làm nữ vương bệ hạ ở đâu?"
Vân Na cười nhạo:" Ca ca ta nói, lãnh địa Đại Đường bé xíu, ngoài kia còn có thế giới rộng lớn hơn nhiều."
Lý Hoằng không tin:" Không thể nào."
Vân Na thấy mặt nó đỏ lựng càng đắc ý:" Lãnh thổ Đại Thực thôi đã không nhỏ hơn Đại Đường, tiếp tục đi về phía Tây còn có quốc gia tên là Loa Mã, cũng không nhỏ hơn."
Lý Hoằng nghiến răng:" Không thể nào."
Vân Na hiếm khi có kiến thức hơn Lý Hoằng, tỏ ra bao dung:" Tới Hồng lư tự hỏi không phải biết rồi sao, đây là chuyện ai cũng biết."
Lý Hoằng lắc đầu:" Tất cả tiên sinh đều nói Đại Đường là quốc gia lớn nhất, là trung tâm trời đất, xung quanh dù còn có ít phiên vương, không lâu sau sẽ triều cống Đại Đường."
"Chứng tỏ tiên sinh của ngươi chỉ toàn bọn ngốc, sau này đừng nghe họ nói nữa." Vân Na vỗ đầu Lý Hoằng thương hại:" Ngươi làm thái tử, ta làm nữ vương. Để xem sau này ai trì quốc tốt hơn, bách tính của ai sống giàu có an khang hơn."
Lý Hoằng cười to:" Trên đời này có lẽ còn người giỏi hơn ta, nhưng ta không tin đó là tỷ."
Vân Na cao ngạo ngửa đầu lên, chỉ mặt Lý Hoằng:" Huyền Trang đại sư nói, ta sinh ra đã là nữ vương Phật quốc, ta có vận khí trời sinh, có thể mang tới cuộc sống thuần khiết, giàu có, yên ổn, hài hòa."
"Còn ngươi sinh ra là thứ xúi quẩy, sao dám so với ta?"
Lý Hoằng đứng bậy dậy đổ mặt tía tai hét lên:" Ta đường đường thái tử Đại Đường, sao lại là thứ xúi quẩy cho được?"
Vân Na thấy Lý Hoằng giận thật rồi, cười to chạy mất, lời vừa rồi nó không đùa, vì ca ca từng nói với nó, Lý Hoằng là thứ xúi quẩy có khi phải làm thái tử 50 năm.
Lý Hằng rống lên truy đuổi Vân Na, Thôi nương tử ôm ba đứa bé không khóc nữa, day trán:" Vừa rồi còn nói chuyện tử tế, sao chớp mắt đã cãi nhau rồi?"
Lẩm bẩm xong, nói với Lý Tư mắt còn rơm rớm:" Chúng ta không cần làm nữ vương, không cần làm thái tử, chỉ cần làm tiểu nương tử xinh đẹp, tìm một lang quân như ý gả đi, sống mỹ mãn cả đời là được."
(*) Làm mình nhớ tới Lưu Trường cũng hay gọi La Mã thành Loa Mã.