Con khỉ già bị gãy một chân ở Lâu Lan.
Khi ông ta trở về thì cái chân gần như đã khôi phục, chỉ là một chân dài, một chân ngắn, đi tập tà tập tễnh, càng giống một con khỉ.
Vì thế Tôn thần tiên đem cái chân vừa lành của ông ta đập gãy, chỉnh xương trở lại, cho nên bây giờ ông ta đang nằm liệt giường ở Vân gia.
Có điều Con khỉ già thích nằm im như thế, cả ngày chỉ cần ngủ thôi, thi thoảng tỉnh lại nhìn lá cây ngoài cửa sổ dần biến vàng, thế là đuổi đi được một ngày.
Sương giá dưới mái hiên đã tan rồi, chỉ có một giọt sương trong veo từ mái ngói nhỏ xuống. Ánh mắt con khỉ già đuổi theo giọt nước đó, nhìn nó chạm vào sàn đá vỡ tan nát.
Vì vừa ngủ dậy, cho nên thị lực của ông ta vào lúc tốt nhất, nhìn rất rõ tích tắc giọt nước va chạm vỡ nát.
Giây phút đó rất đẹp.
Giọt nước đó thật đáng.
Ngu Tu Dung dẫn một đám phó phụ vào, Con khỉ già lập tức thu lại vẻ trầm tư, nhìn đám phó phụ dùng cái rèm ngăn cách ông ta và Ngu Tu Dung. Ngu Tu Dung ở bên kia vấn an, còn đám phó phụ ở bên này lau người.
Đây là cách thức nhi tức phụ hầu hạ lão công công bị bệnh nằm giường của đại hộ.
"Sáu ngày nữa thôi là lang quân về tới Trường An, trong nhà cũng nhận được mệnh lệnh của Hồng lư tự, yêu cầu phối hợp với họ chuẩn bị nghi thức long trọng, nghênh tiếp tướng sĩ bách chiến trở về."
Nghe Ngu Tu Dung ở bên kia rèm lải nhải một hồi, Con khỉ già nói:" Nghe nói họ di cư hết người ở Liêu Đông đi rồi, ngươi nên mua ít nhân thủ, đợi Na Cáp tới Tây Vực còn mang theo."
Ngu Tu Dung không hiểu:" Vân Na còn nhỏ, tính khí cũng tùy tiện vô tư, được huynh trưởng che chở sống rất tốt, rời khỏi huynh trưởng e khó sống được. Hầu gia vì sao muốn Vân Na tới Tây Vức sống một mình?"
Con khỉ già nói:" Ai bảo Na Cáp cần huynh trưởng che trở mới sống được? Đứa bé đó ngoài xinh đẹp trong thông tuệ, lòng dạ rộng rãi, khác hẳn đám nữ tử các ngươi."
"Chim sẻ thấy ưng non lóng ngóng vỗ cánh trên bụi cỏ thì bay lướt qua mặt chim ưng để kheo khoang. Không biết rằng ưng non một khi đập cánh sẽ bay vút lên tận trời cao."
Ngu Tu Dung cố gắng nhớ lại những chuyện từ khi gặp Vân Na, thở dài:" Thiếp thân thực sự không nhìn ra Vân Na là ưng non, nó càng giống con vịt không biết bay còn lắm mồm."
"Hầu gia đừng dày vò đứa bé nó, để nó ở Trường An, để huynh trường nó trông chừng, kiếm một phu quân tốt, sống vui vẻ cả đời."
Con khỉ già hừ lạnh:" Nhiều chuyện ngươi không biết, đừng tùy tiện đoán định, đợi trường phu ngươi về sẽ tự biết bố trí ra sao?
Ngu Tu Dung không nói thêm nữa, lấy cơm từ hộp thức ăn ra cho con khỉ già.
Hôm nay bị Con khỉ già phũ phàng nói mình chỉ là con chim sẻ bay quanh quẩn trong rừng cây bụi cỏ, ít nhiều làm Ngu Tu Dung tổn thương ... Nhất là đem Vân Na làm vật đối chiếu, nàng không phục.
Trong mắt nàng, Vân Na là tiểu cô nương ngây thơ đơn giản được Vân Sơ, Huyền Trang và Con khỉ già cưng chiều quá độ.
Từ sau khi đại quân đi qua Đồng Quan, thành Trường An lập tức trở nên bận rộn, tết cổng chào, lập đài cao, chọn ông bà già cát tường, tìm kiếm đồng nam đồng nữ, triệu tập nhạc sư, ca cơ, vũ nữ ...
Lý Trị vì tuyên dương đại thắng lần này, chuyên môn bỏ giới nghiêm Trường An, từ lúc đại quân vào Trường An, sẽ có ba ngày không giới nghiêm.
Nhưng trước khi đại quân về Trường An, người dân lạ lùng phát hiện, trong thành giới nghiêm càng nghiêm ngặt.
Trước kia vi phạm giới nghiêm, tối đa bị đánh một trận đòn là qua, bây giờ thì bị tống vào nhà lao, tra khảo vì sao lại vi phạm giới nghiêm, mục đích là gì.
Người của Đại Lý Tự tức thì trở nên bận bịu. Nhưng Địch Nhân Kiệt không ở trong số đó, phụ cận Phong Dụ Khẩu phát sinh vụ án bách tính liên tục mất tích, không có chút manh mối nào. Huyện úy Hộ Huyện cầu cứu Đại lý tự.
Cho nên Địch Nhân Kiệt dẫn một đội cao thủ phá án của Đại lý tự tới Phong Dụ Khẩu.
Sau khi nghe vị huyện úy già giải thích, Địch Nhân Kiệt vốn không quá coi trọng vụ án này bấy giờ mới thực sự chú ý.
Vụ án này vô cùng kỳ quái, người mất tích đều là nam tử trưởng thành, khác hẳn với vụ án mất tích trước kia đều là phụ nhân trẻ nhỏ.
Hơn nữa chuyện khác biệt lớn so với hắn hiểu được trước đó.
Mới đầu Hộ Huyện chỉ báo lên sáu vụ án mất tích, bây giờ riêng lý trưởng Phong Dụ Khẩu đã báo có 17 người mất tích.
Vì xảy ra nhiều vụ án mất tích mà hương dân nơi này không vào Phong Dụ Khẩu nữa.
Sau khi điều tra thì điểm chung duy nhất của 17 người kia là mất tích ở sơn cốc Phong Dụ Khẩu.
Trong số những người mất tích cho thợ săn, nông phu, người đưa hàng, bì tượng, còn có ít chuyên ngõa tượng. Hoang đường nhất là còn có hai đạo sĩ một già một trẻ.
Địch Nhân Kiệt không nghỉ ngơi ở trong thôn, ngay lập tức dẫn người vào Phong Dụ Khẩu.
Phong Dụ Khẩu địa hình hiểm trở, vách đá dựng đứng, người đi giữa sơn cốc, dưới chân suối chảy róc rách, hai bên là vách đá chót vót, trời chỉ còn là khe hẹp, khiến ai nấy áp lực.
Vì có đạo sĩ mất tích, chùa Tịch Nghiệp trên Phong Dụ Khẩu rất đông hòa thượng lại bình an vô sự, Địch Nhân Kiệt liền đem mục tiêu điều tra chủ yếu đặt vào ngôi chùa này.
Thế nhưng dù là Địch Nhân Kiệt thân là Đại lý tự thừa cũng không dám bất kích với ngôi chùa này.
Vì trong chùa có một vị cao tăng đại đức tên Đạo Tuyên, người này trong tăng lữ Trường An chỉ kém Huyền Trang đại sư mà thôi.
Đạo Tuyên măm 16 tuổi xuất gia và tham học Phật Pháp với các vị đại sư đương thời chuyên tâm tinh tấn nghiên cứu về Giới Luật. Đạo tràng truyền bá Giới Luật của ông hưng thịnh và độ bộ Trường An suốt hơn 30 năm.
Theo lý mà nói nơi có cao tăng đại đức như vậy, bách tính sống xung quanh chùa Tịnh Nghiệp tự nhiên được chùa bảo hộ, không thể nào phát sinh vụ án ác tính như vậy được.
Bây giờ nhiều người mất tích như thế mà chùa Tịnh Nghiệp không ngó ngàng gì tới là vô cùng bất hợp lý.
Đợi đoàn người Địch Nhân Kiệt tới chùa Tịnh Nghiệp thì phát hiện cửa chùa khép hờ. Địch Nhân Kiệt bước vào trước tiên thì phát hiện mặt đất đẩy lá rụng, kiểm tra độ dày của lá phát hiện, ít nhất mười ngày rồi không được quét dọn.
Đạo Tuyền đại sư cực kỳ coi trọng Giới Luật, làm sao có thể để lá rụng đầy chùa được?