Đường Nhân Đích Xan Trác ( Dịch )

Chương 608 - Q3 - Chương 118: Lòng Người Bất Ổn.

Q3 - Chương 118: Lòng người bất ổn. Q3 - Chương 118: Lòng người bất ổn.

Đoàn người Địch Nhân Kiệt vội vàng tìm kiếm khắp chùa, không ngờ cả ngôi chùa lớn như vậy mà không có một ai.

Bất kể là Đạo Tuyên đại sư đức cao vọng trọng hay là tiểu sa dị vừa thụ giới, đều không tìm thấy.

Chỗ kỳ lạ nhất là, không hệ có dấu hiệu kịch chiến trong chùa, phải biết rằng đây không phải ngôi chùa nhỏ, hộ pháp vi đà trong chùa có mười tám người.

Nhưng một ngôi chùa như thế mà tất cả mọi người biết mất không dấu vết, khó hiểu hơn nữa, trừ không có tăng nhân ra, hết thảy mọi thứ trong chùa đều bình thường.

Thậm chí bọn họ phát hiện ra kinh văn đang chép dang dở trong thiện phòng của Đạo Tuyên đại sư, nhưng mực trong nghiên đã khô cạn, mực trên bút lông cũng khô cứng chứng tỏ là nó đang được dùng.

Đây dứt khoát không phải là chuyện một người đọc sách cho phép, càng không thể xuất hiện trên người Đạo Tuyên đại sư Giới Luật tinh thâm.

Như vậy tám phần vụ mất tích ở chùa Tịch Nghiệp có liên quan tới sự mất tích của bách tính Phong Dụ Khẩu.

Chùa Tịnh Nghiệp tổng cộng có 163 tăng chúng, thêm vào 17 người tích xung quanh, mà vụ mất tích gần nhất là sáu ngày trước.

Huyện úy Hộ Huyện hôm qua còn tìm kiếm người mất tích trong sơn cốc.

Địch Nhân Kiệt suy nghĩ một lúc tựa hồ nhìn ra vấn đề, gương mặt không còn vẻ sốt ruột nữa, cởi bình nước trên đai lưng xuống tu một ngụm, nhìn huyện úy:" Ngươi tự nói hay để ta dùng hình."

Huyện úy Tiết Thành năm nay gần 50, nhưng nhìn bề ngoài chẳng khác sáu bảy mươi, có điều dẻo dai lắm, trèo đèo vượt suối không thành vấn đề, cũng chẳng sợ Địch Nhân Kiệt đe dọa, ngồi xuống thềm đá:" Ta mời ngài tới phá án, không phải để ngài dùng đại hình với ta."

Địch Nhân Kiệt ngồi xuống theo:" Bây giờ ta tới rồi, đem chuyện ngươi không xử lý được giao cho ta đi. Nói mau, có tiếp nhận chuyện này hay không là việc của ta, không liên quan tới ngươi, xem ra ngươi cũng muốn thoát khỏi việc này lắm."

“Không hổ danh là người Đại lý tự, thoáng cái đã nhìn ra rồi.” Tiết Thành chỉ sơn cốc:" Nếu ngài đi vào sâu trong Chung Nam Sơn là biết, Đạo Tuyên đại sư không mất tích, họ chẳng qua ở trong núi sâu, đấu pháp với một đám đạo sĩ."

"Những hương dân kia cũng không mất tích, bị các Phật gia giữ lại làm việc cho họ."

Địch Nhân Kiệt gật gù, cũng giống suy đoán của hắn, đó là đám người này tự nguyện rời đi chứ không bị cưỡng ép:" Bọn họ tranh chấp cái gì thế?"

"Bề ngoài nói là vì Chung Nam Sơn địa linh nhân kiệt, hai nhà Phật Đạo đều muốn xây dựng chùa triều, đạo quán ở nơi rừng núi phong cảnh ưu mỹ này."

"Nơi này không chỉ thuận tiện cho thanh tu, còn có thể mượn linh khí của Tần Lĩnh đắc đạo thành tiên hoặc thành phật."

"Mới đầu chùa Tịnh Nghiệp và Lâu Quan Đài tranh đoạt, mỗ cứ nghĩ vì nơi phong thủy bạo địa, cho tới khi ..."

Nói tới đó Tiết Thành mò trong lòng lấy ra một cục đá hình thù kỳ quái rồi cười dài.

Địch Nhân Kiệt cầm cục đá ánh sắc vàng lên ước chừng sức nặng:" Phát hiện mỏ vàng à?"

" Buồn cười ở chỗ cảnh đất này vào năm Vĩnh Huy đầu tiên vốn xây một ngôi chùa Cảnh Giáo, hai nơi kia dẫn người vào trong chùa người ta, đuổi người chùa Cảnh Giáo đi, người chùa Cảnh Giáo phẫn nộ vô cùng."

" Lão phu thấy sớm muộn gì trong chùa Cảnh Giáo này cũng có một cuộc huyết chiến, cho nên mới mời người Đại lý tự tới phá án."

"Được rồi, nếu như Đại lý tự đã tiếp nhận việc này thì đây là chuyện của các ngài rồi, không liên quan tới Hộ Huyện nữa."

Tiết Thành đem hết đầu đuôi ra nói rồi phủi mông dẫn đám bộ khoái nha dịch đi luôn.

Đám người Đại lý tự sững sờ, tới giờ mới hiểu mình tiếp nhận một củ khoai nóng.

Địch Nhân Kiệt quay đầu nhìn về phía Trường An, kỳ thực rắc rối ở nơi này so với Trường An không là cái gì hết.

Hoàng đế đang đợi đại quân về để làm chuyện lớn, đám quý tộc Quan Lũng cũng đang đợi đại quân về để bàn bạc rõ ràng chuyện phân công.

Vào thời khắc này chạy ra khỏi cái ổ thị phi Trường An là chuyện hạnh phúc.

Còn đám hòa thượng, đạo sĩ với hòa thượng Cảnh Giáo đánh nhau vì mỏ vàng cũng mặc, chuyện quan trọng bây giờ là cứu 17 bách tính ra thôi.

Địch Nhân Kiệt dẫn người đi hơn một ngày vượt qua rừng rậm mới tới được chùa Đại Tần.

Tới nơi mới biết vì sao huyện úy Hộ Huyện không chịu cứu bách tính, ba phe tranh đấu, mười bảy hương dân lại kiếm tiền. Đúng đấy, họ đang đào vàng trong suối ...

Thế là đám người Địch Nhân Kiệt thành phe thứ tư vây quanh mỏ vàng này, cắm trại xong hắn đi xem xem mười bảy hương dân một ngày rửa được bao nhiêu vàng cám.

Đám người này bày ra thế trận lớn như vậy nhưng chưa ra tay là vì xem mỏ vàng nàng có đáng để họ đụng tới binh đao không?

Nếu số lượng bình thường không đáng để Lâu Quan Đài và chùa Tịnh Nghiệp tranh đoạt, dù sao họ ít nhiều có thể diện, vì chút tiền mà ầm ĩ lên thì người ta cười cho.

Nếu như sản lượng khả quan, ba nhà sẽ thương lượng, cuối cùng cùng nhau phân chia mỏ vàng này.

Đương nhiên nếu sản lượng kinh người thì phải chết mấy chục đến trăm hòa thượng, đạo sĩ mới phân thắng bại.

Trong thành Trường An có ba ngôi chùa Cảnh Giáo, Vân Na quen biết giáo trưởng của cả ba ngôi chùa này, quan hệ rất tốt.

Chủ yếu vì chùa Cảnh Giáo có quan hệ rất sâu với Tây Vực, mà hoạt động bố thí, cứu trợ, cho vay, thu tiền của Vân Na đều hợp tác với chùa Cảnh Giáo.

Thời gian qua Vân Na tuy trốn ở trong Tê Vân Tự không thò đầu ra ngoài, nhưng chẳng ảnh hưởng tới chuyện kiếm tiền của nó.

Con khỉ già dùng bạo lực đả thông chùa miếu hành lang Hà Tây tới Tây Vực, thiết lập không ít hương tích trù ven đường.

Vào thời kỳ đầu tài chính của những hương tích trù này do Vân Na ứng trước.

Tiền Hồ thương kiếm được ở Đại Đường sẽ biến thành hàng hóa đi tới Tây Vực, thậm chí Hà Trung xa xôi.

Đồng thời người hồ ở Đại Thực, Đát La Tư cũng đem hàng hóa chất lên lạc đả, cuồn cuộn đổ vào Đại Đường, đưa tới Trường An.

Ai cũng nghĩ Vân Na kiếm chút lợi nhỏ xíu thôi, chỉ người nào nhìn thấy con số đám Con khỉ già đưa về mới biết sự thực.

Số tiền đó là tài chính khởi động để Huyền Trang đại sư lập nên Phật quốc ở Tây Vực, mà kiến lập Phật quốc có lợi ích lớn cho Đại Đường khống chế Tây Vực. Cho nên Lý Trị dù đông chinh thiếu thốn cũng không đụng vào số tiền này.

Cũng nhờ thế mà hắn nhìn thấy rõ bản mặt của đám thân cữu cữu mình khi mình khốn khổ, một đám người đợi ném đá xuống giếng.

Ánh mắt Lý Trị trở nên sắc bén, những bộ mặt vốn không rõ địch ta qua lần đông chinh này trở nên sinh động rõ ràng.

"Bệ hạ, người có biết chuyện Đạo Tuyên và Trình Phi tranh đấu ở Chung Nam Sơn không?"

Lý Trị ngẩng đầu lên nhìn thấy Vũ Mị vừa sinh con xong đã quan tâm tới quốc sự:" Nàng vừa sinh xong, đừng lo mấy chuyện nhỏ nhặt này nữa."

Vũ Mị thở dài:" Giờ ai cũng nghĩ bệ hạ bận đối phó với quốc cữu, bận đóng đại quân trở về, không để ý tới chuyện nhỏ nhặt, yêu ma quỷ quái gì cũng nhảy ra. Thiếp không giúp chàng thì ai giúp chàng?"

Lý Trị cúi người nhìn nhi tử vừa sinh chưa được mười ngày nằm trong nôi, đưa một ngón tay cọ nhẹ vào mặt nó:" Đứa bé này sinh ra vào năm Hiển Khánh, vậy đặt tên là Hiển đi."

Vũ Mị ngồi dựa vào đầu giường nói:" Đa tạ bệ hạ ban tên."

Lý Trị nhìn đứa bé một lúc nói:" Trẫm nhớ lúc Hoằng Nhi sinh ra, đôi mắt vừa to vừa có thần, cứ mở ra nhìn khắp nơi, đứa bé này cứ ngủ suốt không tỉnh."

Vũ Mị danh nghĩa đã sinh bốn đứa con Lý Hoằng, Lý Tư, Lý Hiền, Lý Hiển, nghe vậy liền cười:" Hoằng Nhi mới là đứa không bình thường nhất, Hiển Nhi của thiếp là đứa bình thường nhất, trẻ con phải ngủ nhiều mới đúng, đâu như thằng bé đó, từ nhỏ đã tò mò với mọi thứ chẳng chịu yên."

"Đúng thế thật, gần đây Hoằng Nhi làm gì, lần nào chỉ vội vàng vấn an trẫm xong là biến mất."

"Thái tử của bệ hạ đang bận rộn chăm sóc đám hành tím sống qua mùa đông. Thời gian qua các bác sĩ của ti nông tự cũng bận rộn ở Đông cung. Nghe nói lần này trồng được cải trắng nặng tới năm sáu cân, không biết thằng bé này làm sao có thể trồng ra cải trắng to như thế."

Lý Trị toàn lực ủng hộ nhi tử trồng cây làm ruộng, một thái tử thích qua lại với bác sĩ nông học với hoàng đế mà nói tốt hơn là thái tử thích qua lại với các tướng quân.

(*) Cảnh Giáo một nhánh thoát ly từ Cơ Đốc Giáo, còn gọi là Giáo hội Phương Đông.

Bình Luận (0)
Comment