Đường Nhân Đích Xan Trác ( Dịch )

Chương 611 - Q3 - Chương 121: Bệ Hạ Thọ, Ba Nghìn Năm.

Q3 - Chương 121: Bệ hạ thọ, ba nghìn năm. Q3 - Chương 121: Bệ hạ thọ, ba nghìn năm.

Thực tế không chỉ Vân Sơ biểu diễn, Lý Tích diễn còn khoa trương hơn, lão tặc này không cưỡi ngựa mà kiếm được cỗ chiến xa không biết đào thải bao nhiêu năm, loại chỉ đáng trưng bày ở viện bảo tàng mang lên chiến trường người ta chửi thối mặt.

Nhưng mà nó cổ kính oai phong.

Chính là loại chiến xa bốn góc có hai giáp sĩ cầm qua, hai giáp sĩ cầm cung nỏi, do bốn con ngựa màu mận chín kéo, trên chiến xa cắm một cờ soái cực lớn.

Lão tặc toàn thân giáp xước xát vết đao kiếm, râu trắng bay bay, ánh mắt nhìn về phía trước, kiên định như không thứ gì lay chuyển được.

Khế Tất Hà Lực, Cao Khản, Bàng Đồng Thiện đều ở lại Liêu Đông làm đại đô đốc rồi, nên trở về chỉ có lão tặc và Tô Định Phương.

Tô tặc cũng có chiến xa giống như vậy, chỉ khác ngựa kéo màu đen, trang trí trên xe giống hệt, xếp ở mé trái của Lý Tích, đi sau nửa thân xe, soái kỳ cũng cực lớn.

Sau hai người này là quân kỳ các lộ tướng quân, cờ Định viễn tướng quân của Vân Sơ vẫn ở phía sau Tiết Nhân Quý và Bùi Hành Kiệm.

Bốn tráng hán mình trần sau tiếng quát dài của lễ quan bắt đầu vung dùi đánh lên những chiếc trống khổng lồ. Mới đầu nhịp trống rất chậm, dần dần tiếng trống thêm dồn dập, đó là nhờ rất nhiều tiếng trống nhỏ lấp vào khoảng trống.

Đợi khi tiếng tù và vang lên, Vân Sơ cảm giác mỗi tiếng trống như đánh vào trái tìm mình, dần dần không ngờ nhịp tim y cũng hòa cùng tiếng trống.

Chiến xa của Lý Tích khởi động, Tô Địch Phương đi theo, chiến mã Tiết Nhân Quý, Bùi Hành Kiệm bước ngang hàng rồi Vân Sơ thúc chiến mã bám sát.

Lý Tích tháo mũ trụ ôm trong lòng, ngẩng cao đầu nhìn Lý Trị đứng trên tường thành, hơi khom mình thi lễ.

Chỉ có Lý Tích và Tô Định Phương có tư cách tháo mũ cho hoàng đế nhìn rõ mặt.

Còn về phần đám Vân Sơ ở phía sau, chẳng những phải đội mũ trụ, còn phải hạ giáp mặt xuống, đóng giả ma quỷ làm bối cảnh cho hai vị chủ soái.

Lý Trị cũng không phải chỉ đứng yên một chỗ, sau khi nhận lễ của Lý Tích và Tô Định Phương, hằn vòng hai tay về phía trước, nắm lấy nhau, hai ngón cái cong lên.

Tiếp đó Vũ Mị cùng văn võ bá quan đáp lễ biểu thị tôn trọng.

Chiến xa rầm rộ tăng tốc đi về phía đài cao, tiếng nhạc vang vang. Tiết Nhân Quý giáp trắng ngựa trắng xuất hiện trước mắt hoàng đế, vì hắn mặc giáp có thể không cần hành lễ với bất kỳ ai, cho nên hắn như con thiên nga trắng cao quý dẫn đám vịt đen xì xấu xí đi qua trước cổng thành.

Sự xuất hiện của Tiết Nhân Quý làm hoàng đế trên tường thành rất vui vẻ, văn võ bá quan cũng thì thầm, bàn tán xem vị tân quý công lao đệ nhất này sẽ được phong thưởng thế nào.

Bùi Hành Kiệm thông minh hơn nhiều, chiến mã cố gắng hướng về phía trước, để hắn giữ khoảng cách nhất định với bọn vịt đen phía sau, làm nổi bật mình hắn.

Khi hắn đi lên còn có vài tiếng hò hét rất to, chắc là người Bùi gia trong số quan viên tạo thế.

Trống nhạc chào đón không hùng dũng như khi Tiết Nhân Quý xuất hiện, nhưng tiếng chập cheng vẫn vang, cực kỳ náo nhiệt. Đó là do đẳng cấp công huân khác biệt, nhạc khí giảm ba món.

Tới lúc Vân Sơ xuất hiện lại giảm ba món nhạc khí nữa, không có tiếng chập cheng, nhưng nhờ thế nổi bật tiếng tù và, tiếng sáo càng thêm thê lương.

Quân đội phía sau toàn bộ mặc áo choàng đỏ, che đi huyền giáp loang lổ vì huyết chiến, đội hình xếp rất chặt, nên toàn bộ chỉ thấy một màu đỏ rực như máu. Chung Quỳ giơ cao lá cờ Định Viễn tướng quân rách nát, đầy vết khói lửa. Ai nhìn cũng thấy đây là một đội hùng sư bách chiến vừa từ sa trường về.

Hòa cùng với tiếng vó ngựa, tiếng trống, tiếng tù và, hơn ba nghìn người đồng thanh hát.

Gió cắt da cắt thịt, cỏ ngựa lẫn sương rơi, tuấn mã ôi kiêu dũng.

Hán gia lính đông sao, tướng dẫn quân tiến tới, phong độ thật phiêu diêu

Ánh sao lông trắng, kiếm tỏa hào quang,

Thiên binh đạp tuyết, giáp vàng long lanh.

Hai đoàn quân giao chiến, vó ngựa giẫm máu Hồ

Dưới bầu trời xanh trong, chôn Hồ tử ở bên.

Vì bài Hồ vô nhân này là cổ khúc, lễ quan tấu nhạc cực kỳ quen thuộc với loại khúc điệu mạnh mẽ hào hùng này, bọn họ nhanh chóng đổi nhạc khúc hoan nghênh cho phù hợp với bài hát.

Hồ không còn, Hán hưng thịnh,

Bệ hạ thọ, ba nghìn năm

Phủ binh vốn không biết hát, nên hát không hề hay, cũng chẳng chỉnh tế, nhưng nghìn người cùng hát, khúc điệu càng thêm hùng hồn. Lý Trị đứng trên thành lâu bỏ luôn sự trầm ổn thường ngày, vịn vào ụ tên, hai mắt sáng rực cúi đầu nhìn quân đội hùng tráng của mình.

"Hồ không còn, Hán hưng thịnh. Hay, có dũng sĩ thế này, ắt hộ vệ Đại Đường vạn năm."

Được đi tới phía trước chỉ có hoàng đế, hoàng hậu và thái tử. Lý Trị kích động vô cùng, Vũ Mị chỉ hồ nghi nhìn đại dương đỏ rực, Lý Hoằng mồm há thật to, hận không thể thay Vân Sơ dẫn đầu đội ngũ.

Hồ không còn, Hán hưng thịnh ~~ Bệ hạ thọ, ba nghìn năm.

Trong tiếng vó ngựa đều đặn, đội ngũ của Vân Sơ không ngừng lặp lại cầu này đi xa dần.

Rời khỏi tằm mắt của hoàng đế một cái, Ôn Nhu cười như cú mèo:" Có bài nhạc phú này, quan chức của lão tử thế nào cũng thêm một bậc."

Vân Sơ, Chung Quỳ, Vương Đức Phát, Trương Đông Hải đều cười theo, đám ngốc sau lưng họ còn tưởng là cần phải làm thế nên cũng cười nốt, thế là toàn quân cười ha hả ...

Dù là lúc Quách Đãi Phong tiến vào thì Lý Trị và bách quan vẫn nhìn vào đội quân cười hào sảng đi xa, khiến Quách Đãi Phong dẫn dắt bộ hạ đấm ngực hô lớn thi lễ bị người ta ngó lơ.

Lý Trị bảo lễ quan:" Đại quân bách chiến, phá thành nhổ trại, ngửa cổ cười vang, nên mời chén rượu. Truyền ý chỉ của trẫm, thưởng Định Viễn tướng quân cùng tướng sĩ phía dưới mỗi người một chén ngự tửu."

Lễ quan nhận lệnh, nhanh chóng đi làm, đợi đội quân chẳng có tí cảm giác tồn tại nào của Quách Đãi Phong rời khỏi tầm nhìn của hoàng đế thì trên đài cao nghe tới tiếng tạ ơn như sầm rền.

Lý Trị hài lòng gật đầu:" Tốt lắm."

Chỗ hoàng đế chuẩn bị rất nhiều mỹ tửu, vô số cung nữ xinh đẹp dùng khay son đặt chén rượu, như bướm xinh xuyên qua tướng sĩ, tới khi mỗi người được một chén rượu, mọi người được Ôn Nhu suất lĩnh lần nữa tạ ơn, uống hết rượu.

Hoàng đế ban rượu thường là thưởng luôn cả chén, Ôn Nhu nhét luôn chén bạc tinh xảo vào ống tay áo. Hắn thì chẳng cần, nhưng hắn không làm thì Chung Quỳ với bọn ngốc huyện Vạn Niên sẽ trả lại chén bạc cho cung nữ.

Chỉ tiếc lần này hoàng đế thưởng rượu nhiều quá, nếu không kỳ thực ngay cả cung nữ cũng có thể giữ lại.

Giờ chỉ có thể tiếc nuối nhìn cung nữ cầm khay son lướt đi như tiên tử trên mây.

(*) Khổ cho Quách Đãi Phong, chắc có thù với Vân gia bị dìm tới bến.

(*) Bài Hồ vô nhân của Lục Du.

Bình Luận (0)
Comment