Vân Sơ nhìn đám bộ hạ quay đầu nhìn theo bóng dáng cung nữ muốn gãy cổ, than:" Thứ bọn mong muốn chỉ thế thôi."
Ôn Nhu tâm trạng rất tốt, cười:" Tập thành văn võ nghệ, bán cho nhà đế vương, đó vốn là suy nghĩ chung của người thiên hạ. Người còn muốn gì nữa."
Vân Sơ lắc đầu:" Kỳ thực thế cũng tốt, thiên hạ còn quá nghèo, chưa đủ sản sinh ra suy nghĩ cá nhân. Đợi người thiên hạ không dựa vào bất kỳ ai, chỉ bằng đôi tay mình cũng có thể cơm no ám ấp, nhận thức mới thay đổi."
Ôn Nhu nói nhỏ:" Khai mở dân trí cũng giống thả ra mãnh thú, giờ là được rồi ... Dù sao chúng ta đều là người được lợi."
Vân Sơ không nói nữa.
Lý Tích nhìn về phía quân Vân Sơ được hoàng đế ban rượu, nói với Tô Định Phương:" Ông xem, đó mới là người biết làm quan, tên khốn kiếp này về sau không lên tới tam công thì moi mắt lão phu ra. Chẳng trách y không thèm tranh công với ai."
Tô Định Phương lười nhác:" Ta cũng nghĩ thế, đáng tiếc người ta không cùng đường với chúng ta."
"Chỉ tiếc ban đầu ... Ài thôi đi, nói cũng muộn rồi, nghe nói ông có được mười hai mỹ nhân ở Bách Tể, đàn hát sáo nhạc đều tinh thông. Nếu Vân Sơ vẫn tiếp tục làm huyện lệnh Vạn Niên thì mỹ nhân thuộc về lão phu nhé."
"Nếu Vân Sơ đổi ý, kiếm chỗ cao hơn thì sao?"
"Vân Sơ có tặng lão phu một đấu gạo, nếu ông thắng sẽ là của ông, thế nào?"
"Được, làm như ông nói."
Lúc này không chỉ Lý Tích và Tô Định Phương dùng mỹ nhân trân châu đánh cược che lấp bớt chua xót, ngay cả Tiết Nhân Quý xưa nay cô độc kiêu ngạo tâm tình cũng không tốt.
Bùi Hành Kiệm vỗ vai hắn:" Đừng hâm mộ, người ta là quan văn, biết làm thơ, còn là thơ hay. Ngươi nghe đi, bệ hạ thọ, ba nghìn năm ... Mẹ nó, ba nghìn năm đấy, bệ hạ nghe sao chẳng vui, thưởng rượu là đương nhiên."
"Ngươi là nhân vật công lao đệ nhất trong lần đông chinh này, không thể thua tên tiểu tặc vô sỉ đó. Hay là đợi tới lúc yến tiệc ở Thái Cực cung, ta với ngươi mượn cớ tỷ võ góp vui đánh y một trận cho hả giận."
Tiết Nhân Quý nhìn quân Vân Sơ, kẻ nào kẻ nấy đắc ý tới điên rồi không coi ai ra gì, biết Bùi Hành Kiệm đang khích bác, nhưng lửa giận trong lòng khó nguôi, nghĩ tới chuyện xảy ra ở Liêu Đông, nghĩ tới bao tướng sĩ bỏ mình, nghiến răng:" Được lắm!"
Lý Trị rời tường thành, được thị vệ hộ tống tới quân trận rồi lùi ra.
Lúc này bên cạnh Lý Trị chỉ có tên hộ vệ cường tráng như gấu lớn và hoạn quan đội mũ ô sa cao.
Chỉ cần muốn giết hắn, một đội phủ binh xông lên là đủ, dù Lý Tích ở gần trong gang tấc cũng không thể cứu mạng hắn.
Cho nên phải nói hành vi này của Lý Tích vô cùng to gan, không chỉ thế, hắn còn đi qua trước mặt đám tướng sĩ trên cùng. Giả như lúc này có trường thương thủ nào đó đầu óc có vấn đề, dựa theo quân trận sáu mũi trường thương từ mọi góc độ đâm tới thì Lý Trị cũng hết cứu.
Phủ binh hàng trên cùng nhìn thấy hoàng đế thôi mà nước mắt chảy ra, đôi chân cường tráng run rẩy, còn ôm chặt lấy trường thương trong lòng, sợ rơi xuống làm bị thương hoàng đế.
Rõ ràng bọn họ còn cường tráng cao lớn hơn Lý Trị, nhưng lúc này đều thành dê con ngoan ngoãn ...
Trên trời cao mây trôi vùn vụt, gió thu lẫm liệt thổi chiến kỳ bay phần phật. Lý Tích, Tô Định Phương rời chiến xa, một trái một phải hộ vệ bên cạnh Lý Trị, đi hai dặm mới kiểm duyệt xong quân đội.
Ba người họ lên đài cao, chiêng trống lần nữa vang lừng, lễ quan dài giọng cầu khẩn trời cao, dưới áng mây xám như chì, ánh mắt mọi người tề tụ vào một chỗ. Dù lá rụng đầy trời cũng không dám quấy nhiễu ba người trên đài.
Lý Tích, Tô Định Phương trả lại binh phù ấn tín, Lý Trị hai tay nhận lấy, đặt lên chiếc khay của hoạn quan bên cạnh, lấy áo bào màu tím khoác lên giáp từng người, thi lễ cảm tạ.
Lễ quan ném tam sinh vào cái đỉnh lớn cháy rừng rực, tạ ơn trời cao.
Lý Tích, Tô Định Phương mặc cẩm bào bây giờ chỉ là hai ông già, chẳng có quyền lực chặt đầu người ta treo lên cán cờ thị uy nữa.
Nhận lại binh phù ấn tín, Lý Trị mới là thống soái tối cao của quân đội, khi hắn ra tới bên đài cao, tất cả đều xuống ngựa, quỳ một trân biểu thị thần phục.
"Thiên thu đại nghiệp, bách chiến công thành, các khanh có thể cởi giáp, an hưởng thái bình."
Chúng tướng sĩ đồng thanh hô:" Vâng!"
Lý Trị trên đài cao phất ông tay áo rộng, mọi người nối nhau đứng dậy, trận chiến này bắt nguồn từ hắn, kết thúc bởi hắn, thể hiện dưới gầm trời này, hắn mang quyền lực chí cao vô thượng.
Một đám phụ nhân mặc cung trang đầu gài đầy châu ngọc mỗi người bê một cái khay xếp hàng từ đài cao đi ra.
Phụ nhân đi trên cùng là Đại Đường hoàng hậu Vũ Mị, nàng đi thẳng lên đài, các phụ nhân khác thì đi về phía nam nhân của mình.
Đa phần số phụ nhân này tuổi không còn ít nữa, nhiều người tóc đã hoa râm, thế nên Ngu Tu Dung chắc chắn là nữ nhân xinh đẹp nhất trong đó, cũng là người trẻ trung nhất.
Tiểu thiếp một số nhà có lẽ xinh đẹp hơn Ngu Tu Dung, nhưng đám tiểu thiếp đó hôm nay đừng nói là xuất hiện ở trường hợp này, dù ở trong nhà cũng không được rời phòng ngủ nửa bước.
Tướng quân không còn chính thất phu nhân thì có mẫu thân, trưởng nữ hoặc muội tử thay thế, tuyệt đối không có chuyện tiểu thiếp trà trộn vào được nơi này.
Ngu Tu Dung sớm đã nhìn thấy Vân Sơ đứng ở trước trận, nàng hận không thể nhào vào lòng y khóc một trận, nhưng trường hợp này không cho phép có chút sai sót nào. Nàng từng bước đi tới, phất ống tay áo, quỳ xuống trước mặt Vân Sơ:" Phu quân vì nước chinh chiến, vất vả công cao, thiếp thân cung nghênh phu quân về nhà."
Vân Sơ mặt nghiêm nghị đáp:" Phu nhân ở nhà, giữ chặt cửa, dạy nhi nữ, duy trì từ đường Vân thị, vất vả rồi."
Nói xong kéo tay Ngu Tu Dung đứng lên, khẽ giọng nói thêm:" Ta rất khỏe."
Ngu Tu Dung lau nhanh nước mắt, không tiện ở chỗ đông người thể hiện quá nhiều tình cảm, dựa theo đại lễ nghi cởi giáp cho Vân Sơ.
Sở dĩ phải cởi giáp công khai trước mặt mọi người là để tuyên bố với những phủ binh chịu sự thống lĩnh của các nướng quân, tướng quân cởi giáp, bọn họ không còn quan hệ trên dưới.
Phủ binh về quê, tướng quân về triều.
Lão bà của Vân Sơ rất kiên cường không khóc, lão bà của Ôn Nhu thì khóc tới nhũn người, vì khi nàng cởi giáp cho trượng phu đột nhiên phát hiện, mông trượng phu có một cái lỗ lớn ... Đúng đấy, trên mông Ôn Nhu ít nhất phải thiếu nửa cân thịt.
Vân Sơ cởi khải giáp, thay vào hồng bảo ngũ phẩm, cởi mũ trụ, đội phốc đầu lên, cời chiến ngoa, thay bằng tạo ngoa. Thế là từ Định Viễn tướng quân chuyển thành huyện lệnh Vân Sơ rồi.
Trừ da đen xạm đi không ít, râu cũng mọc ra, có vẻ không mất miếng thịt nào, Ngu Tu Dung ngân ngấn nước mắt.
Chung Quỳ quan chức quá thấp cũng chưa có lão bà, chỉ đành tự cởi giáp thay bằng quan phục xanh lét khó coi, dẫn chưa đầy 300 người bất lương còn lại đi trước. Huyện nha có nghi thức hoan nghênh long trọng đợi bọn họ.
Còn Vân Sơ, Ôn Như sau khi về nhà tắm rửa sẽ vào cung dự tiệc.