Đường Nhân Đích Xan Trác ( Dịch )

Chương 613 - Q3 - Chương 123: Huyện Tôn Về Rồi.

Q3 - Chương 123: Huyện tôn về rồi. Q3 - Chương 123: Huyện tôn về rồi.

Con ngựa mận chín lâu rồi không gặp Ngu Tu Dung, đưa cái đầu to tướng tới cọ vào lòng nàng mấy cái. Cái con ngựa khó tính này vẫn còn sống, Ngu Tu Dung hoan hỉ xoa cái đầu của nó, đang định nói gì thì thấy Vân Sơ đã lên ngựa. Không đợi nàng kịp phản ứng, Vân Sơ đã cúi xuống bế nàng lên lưng ngựa, mặc đám phủ binh hú hét điên dại, quát lớn thúc ngựa về thành Trường An.

Ôn Nhu thầm chửi Vân Sơ một tiếng, y đã làm thế rồi, bản thân không thể kém, cũng bế lão bà lên chiến mã chạy mất.

Có hai tướng lĩnh trẻ tuổi đi đầu, phàm là tướng lĩnh thấy mình còn trẻ, lão bà cũng đủ mang ra khoe đều học theo.

Chiến mã trước chở mỹ nhân, sau chở thu hoạch, đây là hình ảnh chính xác nhất của tướng quân đắc thắng trở về.

Vân Sơ chưa bao giờ nghĩ tới có một ngày người Trường An có thể đứng chật kín Chu Tước đại nhai rộng tới gần 200 mét, vừa phóng ngựa tới đầu đường bị tiếng hò reo vang dội của hàng vạn người bùng lên làm hết cả hồn vía.

Đang nóng ruột về nhà gặp nhi tử khuê nữ, Vân Sơ kệ đám đông reo hò, khẩn cấp quay đầu ngựa, né đường lớn xông vào lối nhỏ, rời xa những chỗ ồn ào. Con ngựa mận chín sải vó phóng đi, chẳng cần Vân Sơ chỉ huy, quen đường thuộc lối chạy về nhà.

Lưu Nghĩa đang đứng ngó nghiêng ở trước cổng phường, từ xa nhìn thấy bóng dáng con ngựa mận chín, hớn hở định chào đón không ngờ bị nó xô sang bên.

Lao qua cổng phường, nó ngửa đầu hí vang, người qua lại nghe thấy cuống cuồng né tránh, vài người thiếu chút nữa nhảy xuống cả kênh nước.

"Huyện tôn về rồi! Huyện tôn về rồi!" Lưu Nghĩa vừa bò dưới đất lên đã hô khản cổ:

"Huyện tôn về rồi!"

Bất kể là người đang làm việc, đang mua bán, đang ở nhà, nghe thấy tiếng hô này đều chạy cả ra đường dáo dác ngó quanh tìm bóng dáng huyện tôn.

Đáng tiếc, chỉ nghe thấy tiếng hí ngang ngược của con ngựa mận chín.

Không thấy huyện tôn cũng không sao, chỉ cần huyện tôn bình an trở về là tốt rồi, hai năm qua huyện tôn không có nhà, tuy quan lại trong huyện vẫn chiếu cố phường Tấn Xương, nhưng bách tính rốt cuộc vẫn còn lo lắng.

Giờ huyện tôn về rồi, lại còn lập công huân cái thế, tức thì dũng khí của phường dân trở nên sung túc.

"Huyện tôn về rồi!"

Tiếng hồ cứ thế lan đi khắp phường, không có lời nào khiến người ta vững lòng như thế.

"Ca về rồi."

Một bóng trắng chẳng biết ở đâu lao ra, nhảy lên ngựa của Vân Sơ, từ phía sau ôm chặt lấy y, dùng đầu ra sức khoan vào lưng.

Vân Sơ chưa kịp vỗ về muội muội thì không ngờ Ngu Tu Dung xưa nay luôn thông tình đạt lý lại hừ một tiếng, ôm chặt lấy y không chịu buông, còn ra sức đẩy Vân Na ra, làm y chỉ biết cười méo xẹo.

Thôi nương tử như mọi khi là chuyên gia gia đấu, bà ta chạy đi bế huynh muội Vân Cẩn, Vân Cẩm ra, thả xuống đất. Thế là Vân Sơ ném Ngu Tu Dung qua một bên, thả Vân Na từ lưng ngựa xuống.

Khi hai đứa con biết nhận người thì y chạy đi đánh trận rồi, trận chiến này đánh liền hai năm. Bây giờ chúng đột nhiên phát hiện, mẹ và tiểu cô suốt ngày lấy chúng làm trung tâm lại vây quanh một nam nhân xa lạ.

Thế là bọn chúng cùng nhau khóc toáng lên.

Dù Vân Sơ ôm vào lòng, bọn chúng không chịu yên, Vân Cẩm chỉ biết khóc, còn Vân Cẩn thì lấy hai tay đẩy mặt Vân Sơ ra, luôn miệng gọi "cô cô, cô cô" tới cứu.

Thế này không được, con của mình thì phải đóng dấu của mình, thế là Vân Sơ kệ chúng khóc ra sức gặm lên mặt chúng mấy cái, tới khi bọn chúng nức nở trong yên lặng mới chịu thôi.

"Chuẩn bị nước tắm, lang quân buổi chiều còn phải vào cung dự yến tiệc, không được chậm trễ."

Trượng phu bị các con chiếm rồi, Ngu Tu Dung quay về vị trí đương gia chủ phụ.

"Ca, có người bắt nạt muội." Vân Na ôm tay Vân Sơ làm nũng:

Vân Sơ cụng đầu với muội tử:" Ta biết, bọn chúng chẳng đắc ý được mấy ngày nữa đâu, hoàng đế sẽ cho bọn chúng nếm đủ."

Vân Sơ đang đối phó với hai đứa bé trong lòng, một đứa lớn như con người đeo trên người, đột nhiên có người kéo chân, cúi đầu xuống phát hiện đứa bé đầu to, nhìn kỹ mới nhận ra là Lý Tư, y nhíu mày:" Cái đứa bé này vì sao thành xấu xí thế?"

Lý Tư vốn đang đợi được Vân Sơ thân mật, nghe nói thế tủi thân vô hạn, mồm nó mếu đi, tức thì gào khóc, đã thế còn khóc tới muốn đứt hơi.

Vân Cẩm, Vân Cẩn khó khăn lắm mới nín được cũng chẳng chịu kém, há mồm khóc không biết trời đất.

Như mọi khi, tiếng khóc vang vọng Vân gia.

Sự thực thì khi Lưu Trường khi Vân Sơ không có nhà, trong nhà sóng yên biển lặng chẳng có chuyện gì.

Từ khi Vân Sơ về nhà, ba đứa bé so tiếng khóc, nối nhau không dứt. Con ngựa mận chín thì vừa đá vừa cắn, đuổi hết số ngựa trong nhà mua hai năm qua ra khỏi chuồng.

Tới khi trong chuồng chỉ có mình nó vừa ngựa Ô Chuy nó mới ăn thức ăn do Bát Phì mang cho.

Vân Sơ tắm rửa mất hơn một canh giờ, chủ yếu là vì Ngu Tu Dung vào chà lưng cho y, nếu không có nàng thì một tuần trà là xong.

Chắc là tắm cho trượng phu mệt quá, khi Vân Sơ rời phòng tắm thì bế theo lão bà đã nhũn ra như bùn.

Tới Thái Cực cung dự yến tiệc chẳng hay ho gì, đó không phải chỗ để ăn uống, nên Vân Sơ ăn một bát mỳ lớn lót dạ. Người lễ bộ mang ngựa ngũ hoa liên tiễn tới đó y đi dự tiệc.

Vân Sơ luôn cho rằng ngũ hoa liên tiễn là bảo mã trời sinh, đợi khi y nhìn thấy mới biết là dùng màu vẽ ra, lại còn vẽ chẳng đẹp gì.

Vân Na có ý kiến rất lớn chuyện ca ca về cùng tẩu tẩu tắm lâu như thế, làm nó cảm giác bị bỏ rơi.

Đợi ca ca đi rồi liền chạy nhanh vào phòng Ngu Tu Dung, nhìn tẩu tử uể oải nằm trên giường:" Ca ca muội bẩn lắm à?"

Ngu Tu Dung ngớ ra một lúc rồi gật đầu:" Muội nghĩ mà xem, nghe nói Liêu Đông là nơi lạnh tới có thể làm rụng tai, tất nhiên là không tắm được. Ừm, bẩn lắm, phải dùng bàn chải kỹ."

"Nếu về rồi sao không ở nhà, tới hoàng cung làm gì, không thấy mệt à?"

"Muội là đứa trẻ con biết cái gì, xéo đi, ta mệt lắm." Ngu Tu Dung lười nhác xua tay:

Vân Na vừa đi vừa làu bàu:" Biết ngay là lừa mình ..." Rồi đóng sầm cửa lại.

Ngu Tu Dung tâm tình cực tốt, tất nhiên không thèm chấp Vân Na, cười bâng quơ nghĩ lại cảnh tượng xấu hổ tột độ vừa rồi, không kìm được liếm cánh môi hồng. Chỉ tiếc thời gian ngắn quá, phu quân chưa thống khoái, mình cũng chưa thỏa mãn.

Vân Sơ không gặp được Địch Nhân Kiệt ở cửa cung, nghe Ôn Nhu nói hắn tới Phong Dụ Khẩu công cán hơi tiếc, nếu không ba người họ tụ họp sẽ vui hơn nhiều.

Bình Luận (0)
Comment