Cũng giống như lên triều, quan viên ngũ phẩm trở lên mới được vào đại điện dự yến tiệc, quan viên dưới ngũ phẩm thì chỉ có thể ngồi ở ngoài trời.
Hôm nay thì khác, quan viên trên ngũ phẩm tới rất nhiều nên có một số quan viên ngũ phẩm không được vào, ví như Quách Đãi Phong.
Thấy Quách Đãi Phong mặt đỏ tía tai muốn nổi điên với lễ quan, Vân Sơ liền bảo quan viên lễ bộ mình không vào nhường chỗ cho Quách Đãi Phong, y chẳng muốn vào đó ngửi mùi chân thối với rắm của đám võ tướng.
Đám người đó bình thường còn bẩn không chịu nổi, lần này mới đi xa về, chắc gì đã chịu tắm tử tế như mình, mùi chắc chắn càng khó ngửi.
Quách đãi Phong khó hiểu chuyện Vân Sơ nhường chỗ cho mình, vị trí ngồi càng cao, địa vị càng cao.
Vân Sơ lấy cớ mình nhiều lần cư xử không tốt hôm nay muốn chuộc lỗi, thế là Quách Đãi Phong đi vào, chủ yếu vì hắn rất muốn biết bệ hạ sẽ thưởng gì cho mình.
Dù trung thu đã qua lâu rồi trăng đêm nay vẫn lên rất sớm, rất to, rất tròn, phối với đèn lồng đuốc nến dày đặc trong Thái Cực cung, thành một đêm đẹp để tận tình uống rượu ca hát.
Vân Sơ và Ôn Nhu ghép bàn làm bạn, châm lò nhỏ, nấu quán quán trà, yến tiệc chưa bắt đầu, uống chút trà ngọn thấm giọng đã.
Bùi Hành Kiệm chẳng hiểu sao tới khá muộn, thấy Vân Sơ và Ôn Nhu ngồi uống trà ngoài điện thì dừng chân:" Sao các ngươi ở đây?"
Vân Sơ ngước mắt lên trời, không nói thật:" Hôm nay trời trong trăng sáng, ngồi ngoài ngắm trăng uống rượu là nhã sự."
Bùi Hành Kiệm thấy sai sai:" Cứ nên vào thì hơn."
Vân Sơ rất nho nhã khách khí, đưa tay mời:" Ta là một quan văn, ở Liêu Đông chỉ lập ít công lao, không nên vào làm gì. Ngươi mau vào đi, không người khác cướp mất chỗ đấy."
"Chẳng ai cướp được vị trí của ta ..." Bùi Hành Kiệm hạ thấp giọng:" À phải, cẩn thận chút, Vân Na sao lại để bản thân dính vào chuyện phiền toái vậy, bảo vệ cho tốt nha đầu đó, nếu nó xảy ra chuyện thì tiếc lắm."
Vân Sơ uống trà, vẫn mỉm cười:" Vân Na mà làm sao, Trường An này máu chảy thành sông."
Bùi Hành Kiệm khẽ rùng mình, hắn là người hiểu hơn ai hết chuyện Vân Sơ dám làm:" Ta biết, hi vọng ngươi cũng để người khác biết."
"Sẽ biết thôi."
Quan viên lễ bộ đã thúc giục, Bùi Hành Kiệm liền vào đại điện.
Ôn Nhu đi một chuyến cũng được rèn luyện rồi, ngồi vững vàng hỏi:" Ngươi định xử lý ra sao?"
"Đợi xem sao, chúng biết điều thì ta chung sống hòa bình, chúng cho rằng ta dễ bắt nạt thì ta không ngại nhổ cỏ tận gốc."
"Kỳ thực cục diện đã rõ, bệ hạ gần đây luôn biếm xích nhân mã của phái đó, nhiều vụ án ở Đại lý tự, Bách kỵ ti liên quan tới chúng. Đây đã là dấu hiệu mưa gió sắp tới.”
Vân Sơ xua tay:" Bỏ đi, đừng nghĩ nhiều, ngươi thiếu nửa cân thịt mới có ngày hôm nay, chúng ta hưởng thụ đêm nay đã, đây là thứ chúng ta đáng được."
Ôn Nhu dựa vào đệm êm:" Ừ, lão bà ta khóc thảm lắm."
"Lão bà ta khác gì, đếm vết thương trên người ta khóc muốn ngất luôn." Vân Sơ cử động hai vai, về già chắc chắn bị nó hành:
Ôn Nhu nâng chén mời trăng:" Coi như đã biết chiến trường là gì rồi, sau này không đi nữa."
Nhân vật lớn đều tới muộn một chút.
Lý Tích, Tô Định Phương nhìn thấy Vân Sơ ở ngoài không vào đều thở dài không nói gì, đi vào đại điện.
Trường Tôn Vô Kỵ vốn đã tới cửa đại điện lại xoay người nhìn Vân Sơ:" Lão phu là gian nịnh sao?"
Vân Sơ đứng dậy thi lễ:" Triệu công hà cớ nói lời ấy?"
Trường Tôn Vô Kỵ hừ một tiếng rồi đi.
Dẫn đường cho ông ta là Hồng lư tự thiếu khanh Trường Tôn Hoán lạnh lùng nói:" Lệnh muội xúi bẩy thái tử, huyện tôn biết không?"
Vân Sơ chẳng lấy cớ mình xuất chinh bên ngoài không biết, nói thẳng:" Xá muội bản tính hoạt bát vô tư, nếu nó thấy Ngô Trưng là kẻ ác phải giết thì Vân Mỗ cũng nghĩ thế."
"Trường Tôn huynh cứ tính chuyện này lên người mỗ là được."
Trường Tôn Hoán gật đầu:" Được, nếu huyện tôn đã nhận, khi bị Trường Tôn gia ta nhắm vào đừng nói là bọn ta lấy lớn bắt nạt nhỏ, càng đừng nói nhà ta vô lý."
Vân Sơ không ngờ thi lễ:" Khi ta không ở nhà, Trường Tôn gia không làm việc gì nhắm vào nhà ta, ân tình này ta nhận rồi. Khi nhà các ngươi gặp xui vẻo, ta sẽ không ném đá xuống tiếng."
Trường Tôn Hoán cười to:" Ngươi có tư cách đó sao?"
"Đừng tự đại, từ xưa bao nhiêu công hầu tương tướng đã chết vì thói tự đại đấy. Nên cẩn thận vẫn hơn." Vân Sơ vẫn đối đáp đúng mực:
Trường Tôn Hoán đột nhiên hỏi:" Nghe nói ngươi tự đại cho rằng mình võ công vô địch thiên hạ?"
Vân Sơ mỉm cười:" Cũng khá, cho tới nay chưa gặp đối thủ."
Trường Tôn Hoán nháy mắt:" Vậy ta phải nhìn cho rõ mới được."
Nói xong chắp tay sau lưng đi vào đại điện.
Ôn Nhu thắc mắc:" Hắn tìm được hảo thủ võ công nào để sỉ nhục ngươi nhỉ?"
Vân Sơ cũng thấy khó hiểu:" Đánh không lại thì đánh không lại thôi, chuyện này liên quan tới ngộ tính, khổ luyện và tài nguyên mỗi người. Số người ta không đánh được nhiều lắm, chẳng lẽ đánh không lại rồi nghĩ quẩn à?"
"Nói thế nếu đánh không lại là ngươi nhận thua, không bị đả kích hả?"
"Chắc chắn không rồi, ta làm sao đánh hết được mãnh sĩ thiên hạ."
Ôn Nhu cười to:" Ngươi nghĩ thế là tốt rồi, nói thật ta cũng muốn nhìn ngươi bị đánh sưng mặt lắm, ha ha ha."
Trong lúc hai người nói chuyện đã có vỗ số cung nữ từ hai bên Thái Cực cung xếp hàng đi ra, trên tay đều cầm những chiếc hay đẹp đẽ.
Có khay đặt các loại hoa quả lê đào, có khay đặt các loại món mặt, do đủ các loại thịt chín chất thành, chẳng biết ngon không, Vân Sơ thấy bày biện chẳng ra làm sao.
Lê không gọt xếp thành hình vảy cá, dưa không khắc thành hình hoa, một số quả còn chưa bỏ cành, muốn ăn phải cầm cả quả gặm.
Cho dù là quốc yến thì thịt cũng chỉ có một loại, đó là thứ thịt đun bằng nước lọc, muốn ăn phải thái ra rắc thêm muối hoặc chấm nước tương đen xì.
Nguyên cả con gà, cũng luộc nốt.
Một con cá, chiên qua rồi đem hấp, bên cạnh có đặt hai củ tỏi lớn, xem ra ăn cùng cá.
Còn nữa, một cái đùi dê nướng, bên trên toàn gia vị, ngửi không tệ, nhưng mà trông khó coi.
"Thức ăn ở Nhà ăn lớn đẹp lại còn ngon, đám người này không biết tới nhà ăn lớn lấy kinh, thay đổi cơm nước trong cung à?" Vân Sơ khó chịu:
Ôn Nhu nói nhỏ:" Người ta tới đây ăn là ăn lễ, ăn địa vị, ai ăn thức ăn đâu. Với lại cơm nước thiết đãi quần thần phải tận lực đơn giản chút, chẳng may ai ăn ra vấn đề gì thì phiền toái to, những món này ăn nghìn năm rồi, nếu có ai ăn vào làm sao là lỗi của ngươi, không phải của thức ăn."
" Mà đừng nói với ta trước khi tới đây ngươi không ăn gì. Cơm nước không ra gì nhưng rượu ngon đấy."
Nói rồi rót cho Vân Sơ một chén.
Vân Sơ uống xong gật gù:" Danh bất hư truyền."
Vì vừa rồi Trường Tôn Vô Kỵ tới kiếm chuyện bị mọi người nhìn thấy, cho nên hai người Vân Sơ và Ôn Nhu bị người ta cô lập, bọn họ chăm chú nói chuyện với nhau chẳng ngó sang bên này một cái.