Đường Nhân Đích Xan Trác ( Dịch )

Chương 615 - Q3 - Chương 125: Vô Sỉ Một Mình Sao Bằng Cùng Vô Sỉ.

Q3 - Chương 125: Vô sỉ một mình sao bằng cùng vô sỉ. Q3 - Chương 125: Vô sỉ một mình sao bằng cùng vô sỉ.

Vân Sơ suốt cả quá trình đông chinh y đã làm rất nhiều việc tách mình ra khỏi tập đoàn võ tướng, xung đột giữa y với chư tướng công khai hóa, đã truyền rộng rãi trong triều.

Giờ Vân Sơ vì Vân Na mà xung đột với Trường Tôn Vô Kỵ đại biểu cho tập đoàn quan văn, coi như y đã tách mình khỏi hệ thống quan văn rồi.

Người tách mình ra khỏi tập đoàn văn võ thường bị người ta quy vào phe hoàng gia.

Lý Trị sở dĩ thống khoái giết thái tử tẩy mã Ngô Trưng, còn để người ta biết thái tử được Vân Na gợi ý, mục đích chính là tách Vân Sơ khỏi văn thần võ tướng.

Để thành thần tử của riêng hắn.

Rất nhiều chuyện không thể bày lên mặt bàn mà nói, nếu không trên đời này chẳng còn chút tình cảm nào nữa, lòng người sẽ lạnh như băng.

Huống hồ Vân Sơ cũng chẳng phải bị ép uổng gì, một phần cá tính của y rất khó hòa nhập với số đông.

Cơm nước hoàng gia chẳng ngon lành gì, nhưng nguyên liệu thực sự là hạng nhất, Vân Sơ xẻo miếng thịt luộc, rắc thêm ít muối, dù là mỹ thực gia như y cũng thấy đây là đồ tốt.

Thường thì quan viên ăn uống bên ngoài sẽ thoải mái hơn, vì trong điện có chuyện gì cũng chẳng liên quan tới ngươi, không phải vừa ăn vừa giỏng tai lên nghe.

Cho nên Vân Sơ và Ôn Nhu chén qua chén lại tưng bừng, cùng nói xấu Địch Nhân Kiệt đang phải ăn lá trong rừng chẳng để ý tới chuyện xảy ra trong đại điện.

Dù bên trong đó rất náo nhiệt, vì có Cao Tàng vương và vương phi đang khiêu vũ cho bách quan xem, dù họ có mỉm cười, sau nụ cười đó chẳng biết chứa bao nhiêu chua chát.

Tất nhiên ở bên ngoài cũng có vũ cơ nhảy múa cho đám quan viên cấp thấp xem.

Niềm vui của những vũ cơ này mới thực sự là từ trong ra ngoài đều vui vẻ, cho nên Vân Sơ xem các nàng nhảy múa thích hơn nhiều, một số vũ cơ nghịch ngợm khi khiêu vũ còn ghé tới bên cạnh quan viên kiếm chén rượu uống.

Nhìn vũ cơ ngậm chén rượu vừa lắc hông vừa ngả người ghé tới bàn quan viên, luôn có người rót rượu vào chén của các nàng. Vũ cơ uống xong, vũ đạo càng nhiệt liệt.

Những vũ đạo này mang đậm phong tình Tây Vực, sôi động, nhiệt liệt, đem sức hấp dẫn của nữ tử phát tán tới cực điểm.

Khi Vân Sơ đang vỗ bàn xem vũ cơ biểu diễn, ngón tay bắn một kim tệ lên không thu hút ánh mắt tất cả vũ cơ thì trong đại điện truyền ra khúc điệu y vô cùng quen thuộc.

Hồ không còn, Hán hưng thịnh

Bệ hạ thọ, ba nghìn năm

Gió lớn thổi, mây tung bay

Mãnh sĩ hề giữ bốn phương.

Ôn Nhu nghe đoạn hào hùng này nâng chén với Vân Sơ:" Cạn."

Vân Sơ nâng chén cụng với hắn, hai người cùng uống cạn.

"Ở đạo thi từ, ta không bằng ngươi."

"Ca phú ngươi cũng không bằng ta."

Ôn Nhu suýt ném chén rượu vào mặt tên khốn này, người ta khen thì ngươi khiêm tốn mà nhận đi, bực dọc nói:" Xem ra có thứ là trời sinh, trời cao viết sẵn rồi cho vào đầu ngươi, ngươi sinh ra đã có thi ca trong đầu, còn ta sinh ra thì trời quên cho vào."

Vân Sơ cười ha hả:" Thừa nhận ngươi không bằng ta khó thế à?"

"Hừ, không phải ta ghen tỵ gì với ngươi, chẳng qua là không hiểu thôi, bằng vào tài hoa của ngươi làm sao đủ làm ra thi ca côi lệ như thế. Nên ta mới giận ông trời bất công." Trình độ Vân Sơ thế nào, Ôn Nhu biết lắm, nhưng y làm ra bài thơ tuyệt tác cũng là sự thực, tới nay chưa ai tới tóm cổ y nói y chép thơ mình:

Mặc dù Ôn Nhu nói đúng, nhưng Vân Sơ không bao giờ thừa nhận hắn nói đúng ... Hoặc là, có lẽ, trước khi trút hơi thở cuối cùng sẽ nói cho hắn biết, tóm lại cả đời này cứ sống trong hậm hực đi.

Để an ủi tâm linh tổn thương của hắn, Vân Sơ rộng rãi nói:" Hay là ta lén làm một bài thơ rồi nói ngươi làm nhé?"

"Không được, ta mặc dù biết bản chất của mình vô sỉ, nhưng không vô sỉ tới mức đó." Ôn Nhu nghiêm mặt từ chối:

"Huynh đệ chúng ta thân mật thế nào, một bài thơ thôi, có cần nhắc tới không. Như ngươi nói đấy, chẳng qua là ông trời cho vào đầu ta mà quên cho vào đầu ngươi, làm huynh đệ phải bù đắp cho ngươi chứ?" Vân Sơ thấy mình không nên vô sỉ một mình, phải để xung quanh toàn loại vô sỉ, lúc đó mình mới yên tâm mà vô sỉ:

Ôn Nhu trầm ngâm, hiển nhiên trong đầu hắn lúc này đang tiến hành một cuộc giao chiến quyết liệt với lương tri.

Với sự hiểu biết của Vân Sơ với Ôn Nhu thì quá nửa là sự kiêu ngạo của văn nhân sẽ thua bới vinh diệu của vô sỉ.

Quả nhiên Ôn Nhu sau khi uống thêm một chén rượu, lén lút nhìn ngó xung quanh, thấy không ai để ý tới bên này liền đỏ mặt nói:" Khi phá Ngân Thành, lúc đó mây đen che thành, ta dẫn một đám người tới lừa gạt, khi đó trong đầu có không ít suy nghĩa."

Vân Sơ đọc luôn: "Mây đen muốn đè thành tan nát, vẩy cá vàng áo giáp long lanh, sao nữa?"

Ôn Nhu kinh hãi:" Khi đó ta sợ lắm, cưỡng ép bản thân nhìn cảnh sắc ngoài thành để quên đi chuyện phải làm."

"Tù và đỏ thắm sắc trời thu, ban đên quan ải nhạn xao xác, tiếp đi."

"Khi đấy ta nghĩ mình sắp chết rồi, cố gắng ép mình đừng nghĩ, phải nghĩ làm sao lấy Ngân Thành."

"Cờ hồng cuộn nửa bên Liêu Thủy; trời lạnh căm, sương đặc trống im."

"Khi ta ngồi vào cái giỏ lên thành, ta nghĩ tới người nhà, nhất là nhi tử còn nhỏ."

"Trước thềm vàng ân nghĩa sâu nặng, cầm kiếm ngọc quyết báo ơn vua."

Ôn Nhu phản đối:" Câu này không phù hợp, ta có nghĩ tới hoàng đế đâu, ta nghĩ tới lão bà, hài tử."

Vân Sơ ngang ngược nói:" Cúi xéo, muốn viết cho lão bà tự đi mà viết, viết cho lão bà viết ta muốn ngủ với nàng, nhớ nàng nhớ nàng không ngủ nổi. Thế còn hay hơn bất kỳ thi ca nào."

" Bài vừa rồi ta làm cho ngươi là để hoàng đế xem, phải viết thế mới đúng."

Ôn Nhu thở dài mượn bút, viết lại bài (Phá Ngân Thành), viết đầu đuôi làm bài thơ này, gọi hoạn quan đang qua lại giữa quan viên cấp thâm tìm kiếm thơ hay.

Đám hoạn quan trình độ cao xem thơ xong như được chí bảo, vội vàng cầm bài thơ vào Thái Cực điện.

"Hôm nay ngươi không làm thơ à?"

"Làm gì nữa, có bài Hồ vô nhân chưa đủ làm ta đắc ý à?"

Ôn Nhu thấy Vân Sơ nói đúng lắm, cầm chén rượu lên cụng với y, hai người uống cạn.

Chốc lát sau trong đại điện truyền ra tiếng nhạc phủ, có ca cơ dụng giọng ca vang vọng ngâm bài Phá Ngân Thành.

Mây đen muốn đè thành tan nát,

Vẩy cá vàng áo giáp long lanh,

Tù và đỏ thắm sắc trời thu,

Ban đêm quan ải nhạn xao xác

Cờ hồng cuộn nửa bên Liêu Thủy;

Trời lạnh căm, sương đặc trống im

Trước thềm vàng ân nghĩa sâu nặng

Cầm kiếm ngọc quyết báo ơn vua

Nhất là hai câu cuối, ca cơ gần như dùng giọng cung đỉnh cao cút ngâm ra, biểu đạt hết trung nghĩa với hoàng đế.

Bình Luận (0)
Comment