Bài thơ Phá Ngân Thành vừa ra, đại điện vốn náo nhiệt tức thì im lặng, ngay lập tức Vân Sơ và Ôn Nhu liền nghe thấy giọng vô sỉ của đám võ tướng mang theo tiếng khóc.
"Bệ hạ, vi thần trước khi phá thành nghĩ như thế ... Vì, vì thần ít học, không nói ra được lời hay ý đẹp."
"Nói tới thành Khai Bình, khi đó trên tường thành nỏ bắn xuống như không mất tiền, vi thần công thành, riêng đao đổi ba thanh, mới lên được tường thành ..."
"Khi đó thần chỉ nghĩ ... Vì bệ hạ liều thôi, lúc đó thần một mình ở trên tường thành giết ra cả một khoảng trống các huynh đệ mới theo kịp ..."
"Bệ hạ, trận chiến đó thần trúng mưa tên, tới hai ba chục cái, riêng mũi tên moi ra đã một cân."
"Bệ hạ, thần phá thành Duyên Tân cũng thế."
"Bệ hạ, vi thần phá Lương Thành cũng nghĩ như thế."
"Bệ hạ, vi thần ..."
Bên trong đại điện đám võ tướng nối nhau khoe công với hoàng đế, đám văn thần thong thả uống rượu lộ ra vẻ mặt như xem xiếc khỉ.
Giả Xuân Ngôn nghiêng người nói với Ôn Đĩnh cha Ôn Nhu phía dưới:" Lão phu biết rất rõ công lao phá Ngân Thành của lệnh lang, đóng giả huân quý Cao Câu Ly trộm thành, cửu tử nhất sinh. Có thể nói vì phá thành trên người mất nửa cân thịt, là công lao đích thực."
"Nực cười đám võ phu lòng chẳng có chút văn mực còn muốn ăn ké công tích lệnh lang, đúng là hạng vô sỉ."
Ôn Nhu phẫn nộ gật đầu, nhi tử làm ra được bài thơ hay vậy mà vì lời đám người kia chen vào làm biến vị cả:" Con ta không nói, chúng không biết nói gì, con ta vừa viết thơ tỏ chí, chúng liền chạy ra kêu như đàn quạ."
Chắc vì phẫn nộ, giọng Ôn Đĩnh khá to, võ tướng ngồi đối diện nghe thấy đều quay đầu hung ác trừng mắt với ông ta. Lúc này Ôn Đĩnh làm sao có thể thua kém, cũng trừng mắt nhìn lại.
Giả Xuân Ngôn cười lạnh:" Người ta là công thần văn thần tham gia đông chinh, vì để các ngươi có thêm cơ hội diện thánh, nguyện ngồi ngoài đại điện uống gió lạnh."
"Bệ hạ khi thu thập thi văn trên yến tiệc, người ta mới dốc hết tâm huyết viết ra một tuyệt tác nhạc phủ cho bệ hạ giám thưởng."
"Đám các ngươi lập chút công lao nhỏ xíu, vậy mà ồn ào như thế, làm thần tử cùng điện với các ngươi, khiến lão phu hổ thẹn."
Lý Trị trước giờ đối diện với loại chuyện này chỉ cười ha hả cho qua, hắn thích văn thần võ tướng đấu đá nhau rồi lấy lòng mình, nếu họ không nịnh hắn thì cũng hết làm hoàng đế được nữa.
Võ nhân vỗ mông thì thẳng tuột, văn thần vỗ mông thì uyển chuyển, chuyện này không thể cưỡng cầu, muốn một võ phu chỉ biết múa đao múa thương làm ra bài thơ vỗ mông ai oán lại khí thế như Ôn Nhu thì làm khó người ta rồi.
Cho nên Lý Trị nâng chén cười to:" Đều là thần tử trung thành của trẫm, chư vị ái khanh cạn vì tướng sĩ Đại Đường."
Mọi người đồng loạt nâng chén, về phần tranh cãi vừa rồi, hoàng đế đã lên tiếng, không tiện tiếp tục nữa.
Yến tiệc quay trở lại náo nhiệt như cũ, ai ăn cứ ăn, ai ngắm vũ cơ cứ ngắm, hôm nay dù sao là ngày mừng công, không ai muốn làm quá căng thẳng, nhất là toàn công thần.
Đột nhiên trong đội ngũ sứ thần nước ngoài có đại hán khôi ngô mình mặc áo da sói đứng lên, tới giữa chỗ trống để nhảy múa, quỳ một gối xuống:" Thiên Khả Hãn, thần là Hộ Cốt Khí Nhan của Đột Quyết, lần này tới Đại Đường muốn tỉ thí với dũng sĩ mạnh nhất của Đại Đường, xin thiên khả hãn mời người đó đứng ra, tỷ thí một trận."
"Xem xem dũng sĩ Đại Đường lợi hại hay dũng sĩ Đột Quyết lợi hại."
Lý Trị cau mày định mắng thì Trường Tôn Vô Kỵ ngồi ở hàng đầu bên phải nói:" Dũng sĩ Đại Đường mà ngươi nói không có tư cách ngồi đây, ngươi ra bên ngoài tìm, đánh bại hắn rồi vào đây tìm dũng sĩ lợi hại hơn."
Hộ Cốt Khí Nhan nghe vậy mừng rỡ khấu đầu với Lý Trị rồi đi ra ngoài đại điện.
Rất nhanh bên ngoài có những tiếng huyên náo.
Lý Trị sắc mặt khó coi nhìn Trường Tôn Vô Kỵ bình thản gặm chân dê. Đám người Bùi Hành Kiệm, Tiết Nhân Quý thì biểu hiện rất bình tĩnh, tựa hồ chuyện tên man nhân kia đi tìm Vân Sơ trong dự liệu rồi.
Tiếng binh đao va chạm truyền vào đại điện, rồi tiếp đó là tiếng gầm gừ như mãnh hổ của Hộ Cốt Khí Nhan làm đại điện im ắng hẳn.
Thêm một lúc nữa tiếng chiến đấu biến mất, mọi người đồng loạt nhìn ra cửa xem ai chiến thắng.
Vân Sơ nhìn Hộ Cốt Khí Nhan, thấy tên này tay vẫn còn run run, chứng tỏ khả năng kháng độc của tên này rất cao. Đây là thứ thuốc tê lão thần tiên mới làm ra, lần trước trị cái chân gãy cho con khỉ già chính là dùng thứ này, theo lão thần tiên nói trúng thứ thuốc tê này thì đao kiếm chém lên người cũng không sao.
Lão thần tiên biết Vân Sơ ở chiến trường khả năng dùng tới thứ này nên sai người gửi tới, còn dặn y thứ này khả năng còn có độc nên dùng cẩn thận. Lão Hà chính là dùng nó thử nghiệm trên đám tù binh Hoa Lang Đồ, gần đây đã hoàn thiện nó.
Hôm nay đột nhiên có kẻ vô duyên vô cớ tìm mình đánh nhau, Vân Sơ lần đầu tiên dùng tới, hiệu quả không tệ.
Tại sao y đi dự tiệc còn mang theo thứ thuốc tê này thì đương nhiên đề phòng người Trường Tôn gia rồi, y cứ nghĩ đợi mình ăn no uống say đêm khuya đường vắng về nhà mới xảy ra chuyện, không ngờ ngay giữa bữa tiệc thế này.
Đồng liêu bốn xung quanh đã chạy hết, nhìn sự khiếp đảm trong ánh mắt của họ, Vân Sơ thấy phải bảo vệ chút thể diện của bản thân.
Trong tiếng thét kinh hãi của mọi người, Vân Sơ chặt đầu cái tên xúi quẩy chẳng biết từ đâu ra này, còn lo người giật dây trong đại điện chờ lâu quá không tốt, chỉnh lại quan bào.
Thái độ Ôn Nhu rất chân chó chạy tới dùng y phục tên kia lau máu trên giày Vân Sơ rồi híp mắt cười nhìn y xách cái đầu lâu đi vào đại điện.
Một quan viên trẻ tuổi mặc hồng đào đỏ rực, dáng người thẳng tắp, lưng hổ eo gấu, mắt sao mày kiếm, trán cao rộng, hai môi hợp thành một đường hơi cong lên ở khóe, có vẻ tự phụ và kiêu ngạo. Tay cầm một cái đầu người không ngừng nhỏ máu đi vào, vẻ mặt kinh hoàng của cái đầu vẫn còn chưa tan.
Đám văn thần quay đầu đi không muốn nhìn, võ tướng cũng không giấu được kinh ngạc.
Máu rất nhiều, Vân Sơ đi tới đâu máu nhỏ tới đó, cách Lý Trị hai trượng mới dừng lại, đặt cái đầu xuống, thi lễ nói tỉnh bơ:" Bệ hạ, khách say quá, thần đưa về."
Lý Trị liếc nhìn Trường Tôn Vô Kỵ:" Người đâu, đưa khách về chỗ."
Lập tức có hai hoạn quan đi tới bên cái đầu đặt vào chỗ của Hộ Cốt bộ, đặt rất ngay ngắn, người Đột Quyết giận lắm, nhưng cả dũng sĩ như Hộ Cốt Khí Nhan mà còn thất bại nhanh như thế, không ai dám đứng ra nữa.
Vân Sơ chẳng hề giống người vừa trải qua ác chiến, không thở dốc, cũng chẳng có sát khí, ôn hòa thi lễ:" Bệ hạ nếu không có sai bảo gì khác thì thần cáo lui."
Lý Trị cười nói:" Ái khanh thân thủ cao tuyệt, thưởng một tấm như ý."
Lập tức có hoạn quan bê khay đựng như ý vàng tới, Vân Sơ nhận lấy tạ ơn rời đi.
Lý Trị nâng chén cười to:" Trăng lên giữa trời là lúc uống rượu, chư vị ái khanh, cạn."
Trường Tôn Vô Kỵ cười nói như không:" Bệ hạ có mãnh tướng như thế, lão thần chúc mừng bệ hạ.