Vũ Mị hôm nay cực kỳ giữ bổn phận, kể cả lúc Trường Tôn Vô Kỵ cắt lời hoàng đế hay lúc Vân Sơ xách đầu đi vào, nàng chỉ giữ nụ cười nhẹ. Chỉ nhìn, nghe mà không nói câu nào.
Đại điện không ít người ghé đầu vào nhau thì thầm, chấn kinh trước võ lực mà Vân Sơ thể hiện.
Nhưng cũng có người phát hiện chuyện không bình thường, Vân Sơ giết Hộ Cốt Khí Nhan quá thần kỳ, làm Tiết Nhân Quý và Bùi Hành Kiệm sinh nghi.
Bùi Hành Kiệm vừa rồi quan sát Vân Sơ rất kỹ, quan phục của y chỉnh tề, nhịp thở đều đặn, tóc không có mồ hôi, hoàn toàn không giống người vừa trải qua một cuộc ác chiến. Mà Hộ Cốt Khí Nhan thì đúng là dũng sĩ hiếm có của người Đột Quyết.
Dù hắn lên thì có đánh thắng được tên đó hay không còn chưa biết, Vân Sơ chốc lát đã mang đầu người ta vào.
Bùi Hành Kiệm nhìn Tiết Nhân Quý:" Ta không làm được, ngươi thì sao?"
Tiết Nhân Quý lắc đầu:" Hộ Cốt Khí Nhan thân hình lực lưỡng, nặng nề, nhìn là biết cực kỳ sở trường bộ chiến. Nếu mã chiến ta giết hắn dễ như trở bàn tay, bộ chiến thì phải đấu một trận dữ dội mới giết được."
"Chặt đầu thoải mái như Vân Sơ thì ta không làm được."
Bùi Hành Kiệm cau mày, điều này đúng phán đoán của hắn:" Bản lĩnh Vân Sơ cỡ nào chúng ta đều rõ, sao y có thể thoáng cái giết Hộ Cốt Khí Nhan trước mặt bao người như thế?"
"Không biết, nhưng đã giết được Hộ Cốt Khí Nhan thì có nghĩa là cũng giết được chúng ta."
Chuyện này là chắc chắn, hai người quyết định từ bỏ ý định kiếm chuyện với Vân Sơ.
Lý Tích nghe ra bất an của hai mãnh tướng trong quân, không đành lòng mới quay đầu lại:" Vân Sơ là đệ tử của Tôn thần tiên, Tôn thần tiên chẳng những giỏi chữa bệnh còn am hiểu chất độc, lão thần tiên không dùng, các ngươi nghĩ Vân Sơ sẽ khách khí à?"
"Hiện giờ ai chẳng biết Trường Tôn gia đối phó với y, y không mang theo cái gì hộ thân mới là lạ. Y vội vàng chặt đầu địch chính là che giấu bản thân đã dùng chất độc, mọi hành động tưởng lỗ mãng của y kỳ thực có nguyên nhân cả, y thích nhất lấy lỗ mãng ra che đậy chân tướng."
" Dù thế nào thì thời điểm này các ngươi đựng chọc vào y, Vân Sơ một khi điên cuồng, lão phu cũng phải sợ ba phần."
Bùi Hành Kiệm và Tiết Nhân Quý kinh ngạc, không ngờ Anh công chỉ thoáng qua đã nhìn thấu triệt như vậy, cả hai chắp tay bội phục. Cách giải thích này là hợp lý nhất.
Trong lòng Bùi Hành Kiệm thở phào, chứ bảo võ lực Vân Sơ tăng tiến như vậy thì hắn không cam lòng, song cũng có chút lo lắng:" Anh công, Vân Sơ có chống lại được Trường Tôn gia không?"
Lý Tích nhìn hắn thương hại:" Vân Sơ không chống lại được, chẳng lẽ Huyền Trang đại sư cũng không à?"
Tiết Nhân Quý cũng phải ngạc nhiên nói:" Huyền Trang đại sư là người thế ngoại mà."
Lý Tích cười nhạt, tuy ông ta ở ngoài nhưng chưa bao giờ lơi lỏng động tĩnh trên triều, nhất là trên đường về triều càng mật thiết giám thị, đem chuyện phát hiện mỏ vàng kể ra:" Rảnh rỗi tới Phong Dụ Cốc ở Chung Nam Sơn mà xem, hòa thượng và đạo sĩ đã đánh nhau tới vỡ đầu rồi."
Tiết Nhân Quý không hiểu:" Chuyện này có liên quan gì tới Vân Sơ và Trường Tôn gia."
"Tại sao trâu bò húc nhau mà ruồi muỗi chết?" Lý Tích hỏi lại:
Dù Tiết Nhân Quý không am hiểu triều chính nghe vậy cũng hiểu ra.
Trường Tôn Vô Kỵ giật dây cho Đạo gia tấn công Phật môn, chỉ cần Đạo gia có được thắng lợi lớn, khiến Phật môn suy yếu, tức là làm cho địa vị của Huyền Trang đại sư suy yếu.
Huyền Trang đại sư nếu không đủ sức giúp Vân gia, Trường Tôn gia thuận tay cũng có thể bóp chết Vân gia còn non trẻ.
Nghĩ tới đó hắn không khỏi rùng mình, nếu đổi lại là bản thân đối phương đã ra tay với mình mà còn chẳng biết gì, ai ngờ được chuyện hai nhà Phật Đạo tranh nhau cái mỏ vàng ẩn chứa huyền cơ sâu xa thế.
Thấy Tiết Nhân Quý và Bùi Hành Kiệm trầm mặc không nói, Lý Tích nâng chén lên:" Hưởng thụ vinh quang các ngươi có được đi, đừng sinh sự là được, lão phu nhất thời chưa chết đâu, còn che chở cho các ngươi được vài năm nữa."
Bùi Hành Kiệm nâng chén:" Mạt tướng càng kiên định quyết tâm vào lại bộ rồi."
Lý Tích gật gù:" Tốt!"
Có lẽ do tâm cảnh đã thay đổi, Bùi Hành Kiệm nhìn người trong điện, cảm thấy sinh động hơn nhiều, mỗi khuôn mặt cười nói kia tựa hồ mang hàm nghĩa riêng khó nói.
Chiến trường này mới là đáng sợ nhất, nguy hiểm hơn đông chinh chục lần.
Yến tiệc kết thúc, có lẽ mang theo dư uy thể hiện trên bữa tiệc, Vân Sơ về nhà bình an không có chuyện gì xảy ra.
Khi bách tính Trường An đang bàn tán chuyện huyện lệnh Vân Sơ chém đầu dũng sĩ Đột Quyết trên yến tiệc thì có tin tức làm người ta còn xôn xao hơn.
Thực sự phong hầu trên lưng ngựa rồi.
Vân Sơ phong tước --- Lam Điền hầu.
Đây là phong thưởng tốt nhất hoàng đế có thể cho Vân Sơ, hoàn toàn nằm ngoài dự liệu tất cả mọi người trừ Lý Tích.
Nếu nói những người khác tham gia đông chinh vì thăng quan phát tài, vì phong hầu trên lưng ngựa, vì lưu danh sử sách, chỉ Vân Sơ đem về 100 vạn quan chứng minh, y đặt hoàng đế lên trên cùng.
Hoàng đế đương nhiên sẽ đãi y như quốc sĩ, trong lòng hoàng đế, Vân Sơ mới là đệ nhất công thần trong lần đông chinh này.
Khi biết tin tức phong thường này, Ngu Tu Dung xỉu ngay tại chỗ, thiếu chút nữa ôi thôi thương thay.
Công hầu bá tử nam, Vân gia trực tiếp vượt qua bá tử nam thành hầu rồi, có thể coi là tấm gương phong hầu trên lưng ngựa cho bách tính Đại Đường.
Về tước vị, Vân Sơ là Lam Điền hầu, tại võ huân, Vân Sơ phong thượng trụ quốc.
Nhưng về chức vị cáo thân của y vẫn rất đơn giản -- Lam Điền hầu, thượng trụ quốc, Vạn Niên huyện lệnh Vân.
Vân Sơ mới đầu còn định rụt rè chút, biểu thị phong hầu cũng thế thôi, có gì to tát đâu, nhưng nhìn thấy Ôn Nhu được tước vị Kỳ huyện nam thôi mà nhà hắn tổ chức tiệc ba ngày ba đêm.
Y phong hầu, càng phải phong quang hơn.
Đáng tiếc người dự tiệc chỉ vài ba con mèo nhỏ, lão bà Địch Nhân Kiệt vác cái bụng bầu to tướng dẫn trưởng tử tới, Ôn Nhu dẫn theo cả nhà, Lão Hoàng dẫn đồng liêu, ba nhi tử của Lưu Nhân Quỹ. Thêm vào Tiết Nhân Quý, Bùi Hành Kiệm cùng nữ nhân không danh không phận không được thừa nhận Công Tôn thị của hắn, rất là thiếu lễ độ.
Những lão tướng như Lý Tích, Tô Định Phương, Trình Giảo Kim chẳng ai đến, tặng quà cũng không. Cả Lương Kiến Phương xưa nay có giao tình rất tốt cũng không quà cáp gì hết.
Hoàng hậu phái nữ quan tặng cho Ngu Tu Dung trọn bộ trang sức, thái tử phái người tặng mười xe cải trắng nó trồng.
Tôn thần tiên tặng một bộ Thiên kim phương hoàn chỉnh, Huyền Trang đại sư tặng bộ Ba Da Ba La mật tâm kinh do chính ông chép.
Những người vốn có quen biết Vân Sơ sau khi biết hoàng hầu, thái tử, lão thần tiên, Huyền Trang đại sư đều tặng quà cho Vân gia thì hối hận.
Đáng tiếc, sau bữa tiệc Vân gia đóng cửa, từ chối tiếp khách.
"Hầu gia, mời dùng trà."
"Hầu gia, mời dùng thiện."
"Hầu gia, nên dậy rồi."
Ngu Tu Dung mấy ngày qua như bị ma nhập vậy, chỉ cần thấy Vân Sơ là nhất định sẽ gọi y là hầu gia.
"Nàng nên nói, hầu gia, mời ân ái." Vân Sơ không chịu nổi rốt cuộc bùng phát:
Ngu Tu Dung hờn dối đấm mấy cái nhẹ hều lên vai Vân Sơ:" Hầu gia cho thiếp đắc ý vài ngày, muốn ân ái đợi tới tối ..."
"Lên giường với hầu gia so với lên giường với lang quân nàng có khác gì nhau không?"
"Á, đồ chết tiệt chàng ..."
Dù là như thế Ngu Tu Dung vẫn đeo người trên vai Vân Sơ, không chịu đi.
Lão bà trên người, muội tử dưới cánh tay, hai đứa con mỗi đứa ôm một chân, một đứa khác leo lên cổ, hầu gia Vân Sơ đắc ý cực kỳ.