Vân Sơ phong hầu rồi, nhà vẫn ở chỗ cũ, tạm thời không có gì thay đổi, nhưng lòng người đã khác.
Thôi nương tử bây giờ có thêm một cái bệnh, bất kể gặp ai thì câu đầu tiên là:" Ta sớm biết lang quân nhà ta thế nào cũng phong hầu."
Về phần Lưu Nghĩa, trước kia bị Vân Sơ xử lý rồi, cứ tưởng bệnh lỗ mũi cao hơn mắt đã sửa được. Ai ngờ từ khi tiếp chỉ phong hầu, ông ta càng kiêu căng hơn trước.
Đi trong phường Tấn Xương, người ta chỉ nhìn thấy hai cái lỗ mũi đầy lông của ông ta, chẳng nhìn thấy mắt đâu.
Có điều lần này không ai phản ứng về hành vi của ông ta nữa, mọi người dường như đều cho rằng, thế mới là bộ dạng nên có của quản gia hầu phủ.
Chủ bạ của huyện Vạn Niên điều tới làm huyện lệnh Hộ Huyện, Chung Quỳ thăng lên làm chủ bạ huyện Vạn Niên. Trương Giáp vẫn làm huyện úy, lục tào phía dưới cũng có người thăng tiến đi nơi khác, thăng lên vẫn là bộ hạ cũ của Vân Sơ.
Vân Sơ từ lúc về còn chưa đi làm, chẳng ai giục y, trên không quản, dưới cũng chẳng hỏi tới.
Ở Đại Đường kỳ thực không ít hầu gia làm huyện lệnh, ví dụ như Trường Tôn Yêm, tam nhi tử Trường Tôn Vô Kỵ là huyện lệnh Trường Thủy, tước vị của người ta là An Thành huyện công.
Ai cũng cho rằng Vân Sơ tiếp tục ở lại huyện Vạn Niên không thăng tiến do Trường Tôn Vô Kỵ kéo chân phía sau.
Nhưng không ai biết, chuyện này do Vân Sơ dâng tấu lên hoàng đế đã nói rõ lâu rồi, y không hứng thú thăng quan, chỉ muốn làm huyện lệnh tới khi Trường An biến thành như mong muốn của y.
Vì chuyện này mà Tô Định Phương thua Lý Tích mười hai mỹ nhân sắc nghệ song tuyệt.
Tiết Nhân Quý không phong hầu, nhưng hắn thành Tả thiên ngưu vệ đại tướng quân như mong muốn.
Bùi Hành Kiệm không phong hầu, nhưng hắn thỏa mãn tới lại bộ làm lang trung khảo công ti.
Trình Danh Chấn phong hầu, Bạch Thủy hầu, vị trí hơi xa một chút, nhưng hay dở gì cũng là hầu tước rồi.
Khiến người ta thấy kinh ngạc hơn cả Vân Sơ là Quách Đãi Phong, vì hắn liều mạng tử chiến ở Liêu Đông, hoàng đế khôi phục tước vị Dương Địch quận công của nhà hắn. Có điều vì Quách Đãi Phong kế thừa nên giảm một cấp, thành Dược Địch hầu.
Nghe Ôn Nhu kể, sau khi Quách Đãi Phong nhận ý chỉ, vừa khóc vừa quỳ tới tận trước cửa Hoàng Thành, khấu tạ hoàng ân.
Sau khi về nhà bày tiệc ba ngày, Quách Đãi Phong cũng say ba ngày.
Hết thảy đều là kết quả tâm thuật đế vương, thích tước vị thì không có quan chức, muốn quan chức thì bỏ tước vị, rất công bằng.
Sau ba ngày yên tĩnh, thành Trường An lại lần nữa khơi lên làn sóng chức mừng mới, vì hoàng đế muốn dẫn chư vương đại quân bắt được đi hiến tế tông miễu.
Vân Sơ cứ tưởng rằng hiến tế tức là chặt đầu những người này, sau đó bày lên bàn cúng như bày đầu heo. Về sau mới biết thì ra là kéo tới tông miếu cho tổ tiên Lý gia ngó một cái, thế là y mất hứng thú.
Mấy ngày về nhà, gần hai năm Vân Sơ không có nữ nhân, gặp phải Ngu Tu Dung gần hai năm không đụng tới nam nhân, thế là hai người chỉ cần có chút rảnh rỗi là không kìm được làm bậy.
Cho nên bất kể hai người có bị lão thần tiên mắng mỏ vì buông thả quá độ thì vẫn không hối cải, tiếp tục cuộc sống dâm loạn không biết xấu hổ của mình.
Vân Sơ phong hầu rồi, mọi thứ ở huyện Vạn Niên bỗng chốc được giá hơn hẳn, vì nơi đây sinh ra một vị hầu gia phong hầu trên lưng ngựa, huyện Vạn Niên biến thành nơi phong thủy bảo địa.
Nếu không vì sao nơi này mấy năm qua xuất hiện nhiều thứ đặc sắc như thế.
Không bỏ lỡ cơ hội, đám thương nhân trong huyện ra sức tuyên truyền đặc sản huyện Vạn Niên.
Đặc sản hàng đầu của huyện Vạn Niên là bông, tuy bông của huyện Vạn Niên rất ít, nhưng mọi người đều cho rằng, chỉ có bông của huyện Vạn Niên mới làm ra được chăn đệm tốt nhất, nơi khác không êm không ấm bằng.
Đặc sản thứ hai của huyện Vạn Niên là nhà ăn lớn, bất kể người vùng ngoài nào tới Trường An mà chưa đến nhà ăn lớn, coi như đi một chuyến uổng công. Nếu có cơ hội tham gia lễ du ngoạn 15 tháng 8 của phường Tấn Xương thì chuyến đi đó lãi rồi.
Nếu như được tham gia Hội Nguyên Tiêu của phường Tấn Xương thì cả đời không thiếu đề tài nói.
Một đặc sản khác của huyện Vạn Niên là rượu Vạn Niên, trước kia hình như gọi là rượu Tân Phong gì đó, nghe nói quan phủ huyện Vạn Niên thông qua hai mươi năm nỗ lực biến thành đặc sản huyện Vạn Niên. Đặc điểm loại rượu này nhiều lắm, làm người ta thích nhất là thích hợp để tu cả bầu.
Không ít thiếu niên Trường An, tay dắt cương ngựa, tay cầm bán lớn, uống ừng ực, sau đó đập vỡ bát hét một tiếng dài, thúc ngựa phóng đi, thế mới có thể xưng là thiếu niên hào hiệp … bởi vì ai cũng bảo, hầu gia thích làm như thế.
Vân Sơ phong hầu, cả huyện được nhờ.
Nhưng đó là chuyện về sau rồi, quay lại hiện tại, hồng mà Vân Na mong chờ rất lâu cuối cùng cũng có thể ăn rồi, nhưng nó không thích ăn thứ này, đem hết hồng trong nhà tặng cho những hòa thượng tu bế khẩu thiện.
Phá hỏng tu hành của đám hòa thượng là chuyện Vân Na đắc ý nhất. Đám võ tăng không kiêng rượu thịt ấy vốn Phật pháp không tốt, mấy người bị Vân Na phá mất bế khẩu thiện, cần ngậm miệng tu hành lại, mà lần này thời gian tăng gấp bội.
Vân Na nghe nói, ăn hồng nhiều thì bài tiết không tốt, mà hồng đốm lửa lại quá ngon, đám hòa thượng tham ăn, nó muốn xem xem đám hòa thượng lúc không đại tiện được có kêu ra tiếng không?
Một khi kêu ra tiếng la họ phải ở lại Tê Vận Tự tu hành, tiếp tục bảo vệ ông hòa thượng già Huyền Trang.
Còn về phần giáp sa môn của đám hòa thượng, nói thật nó chẳng hứng thú tẹo nào. Nếu như muốn khải giáp tốt, tới cục cung môn tìm Lão Hoàng là được. Lão Hoàng qua cuộc chiến này, địa vị trong cung càng cao, vẫn làm cục trưởng cục cung môn thôi, nhưng tước vị đã là bá tước.
Lão Hoàng bây giờ không phải người bình thường có thể bắt quan hệ được đâu. Vân Na nghe ca ca lén nói cho, Lão Hoàng từng tham gia chính biến Huyền Vũ Môn, có thể nói là tâm phúc trong tâm phúc của hoàng đế.
Cho nên muốn thông qua ông ta kiếm vài bộ giáp dễ lắm, không cần đi lừa hòa thượng.
Vân Na thấy mình rất thông minh.
Vân Sơ cũng thấy muội tử nhà mình lớn lên liền thông minh hơn rồi.
Có điều y vẫn hoài nghi một đám hòa thượng táo bón cho thể thực sự bảo vệ được cho ông hòa thượng già kia không?
Câu hỏi này làm Vân Na rơi vào trầm tư.
(*) Hồng chín rồi.