Bây giờ Lý Tích ít khi ra ngoài, nhưng vì mang hàm đồng tam ti, cho nên vào đêm Giao Thừa vẫn phải miễn cưỡng tham dự đại hội biểu dương của binh bộ, công bộ, tượng tác.
Danh sách soạn sẵn rồi, chỉ cần Lý Tích là người địa vị cao nhất đọc một lượt, nói vài câu khích lệ, mọi người phân chia thịt rồi về nhà ăn Tết.
Xe ngựa của Lý Tích do hoàng đế ban thưởng, chính là cỗ xe lần trước ban sư về triều, hoàng đế ngồi cùng ông ta. Kết thúc nghi thức, hoàng đế ban cho ông ta xa giá vốn chỉ hoàng đế mới được ngồi.
Thế là nó thành món đồ quý giá nhất của nhà Lý Tích.
Năm nay trong ba cơ cấu binh bộ, công bộ và tượng tác, người có công lao lớn nhất là Công bộ viên ngoại lang Thôi Tạ, người này trong hai năm qua cùng đô thủy giám đã huy động ba vạn người năm châu Hoài, Trịnh, Biện, Hoạt, Vệ, khai thông kênh Biện.
Chuyện này giải quyết vấn đề tắc nghẽn ở Yển Khẩu, làm nước Hoàng Hà không vào được kênh đào, đứt đoạn tào vận.
Công lớn như thế tất nhiên phải trọng thưởng, xe ngựa của Lý Tích thành công cụ đưa Công bộ viên ngoại lang về.
Thế rồi trong nước mắt cảm kích của Thôi Tạ, trong sự hâm mộ đỏ mắt cảu không biết bao nhiêu người, xa giá mới đi được một trăm bước thì uỳnh một phát tan thành muôn mảnh. Mã phu bị nổ thủng bụng chết tại chỗ, Thôi Tạ ở trung tâm vụ nổ thì tan xác, không cách nào ghép thành thi thể hoàn chỉnh.
Tức thì hoàng đế hạ chỉ Vân Sơ mặc giáp vào cung.
Đường phố vốn vắng tay đêm giao thừa lúc này rầm rập tiếng bước chân của Kim ngô vệ, tiếng vó ngựa của tín sứ, các phường thị khắp nơi đốt đèn đốt pháo trúc lúc này tối đen im lìm.
Vân Sơ mặt âm trầm tay cắp mã sóc đi vào Hoàng Thành bị Lý Tích sai người gọi tới nha môn Tả lĩnh quân vệ.
Lần này Lý Tích thoát chết trong gang tấc, có điều cả đời ông ta số lần thoát chết như vậy nhiều rồi, nên không coi chuyện suýt bị nổ tan xác ra gì. Hiển nhiên người khác không nghĩ thế, lúc này vây quanh ông ta là đám tướng lĩnh, cung vệ, chật cả phòng.
"Kéo dài thời gian nổ của thuốc nổ có khó không?" Lý Tích ngồi ở chủ vị, thấy Vân Sơ vào là hỏi thẳng luôn:
Vân Sơ chẳng thừa lời, nhìn thấy trên bàn của Lý Tích có mấy ống thuốc nổ, bảo tạp dịch mang hương tính giờ tới, đốt một ném hương nối với dây dẫn thuốc nổ, đặt lên bàn:" Một nén hương sẽ nổ."
Mọi người nhìn thấy Vân Sơ châm lửa đốt thuốc nổ thì biến sắc mặt, có người trông có vẻ muốn bỏ chạy khỏi nơi này lắm rồi. Chỉ có Lý Tích thản nhiên đi tới, tự mình nhìn rồi hỏi:" Hẳn là phải có cách chính xác hơn chứ?"
"Nếu tìm được cao thủ công tượng thì có thể khống chế chuẩn xác hơn." Vân Sơ gật đầu:
Lý Tích đưa tay bóp tắt hương, nói với đám võ tướng xung quanh:" Sau này bớt tới những chỗ linh tinh đi."
Phất tay đuổi Vân Sơ đi.
Ông ta gọi Vân Sơ tới để làm rõ vấn đề mà ai cũng biết là muốn y rửa sạch hiềm nghi, cho dù Vân Sơ luôn có xung đột với tướng môn, quan hệ với ông ta cũng chẳng nói là thân thiện, nhưng Lý Tích vẫn tin Vân Sơ không giết mình.
Vân Sơ tiếp tục tới Thái Cực cung, không ngờ thấy Lão Hoàng gác đại môn, mặc dù thân hình phì nộn của ông ta mặc giáp trông hết sức buồn cười, nhưng trong bầu không khí căng thẳng này, chẳng ai cười nổi.
"Sau khi vụ nổ xảy ra, Anh công kiến nghị với bệ hạ gọi mười hai viên đại tướng trong quân vào cung cấm, hộ vệ bệ hạ."
Mặc dù chỉ một câu ngắn ngủi, nhưng bên trong hàm chứa không ít nội dung, phải nói ở chuyện vỗ mông cùng rửa sạch hiểm nghi cho bản thân, Lý Tích làm tốt hơn đám người trẻ tuổi Vân Sơ nhiều.
Mười hai tướng quân được phép vào cung nói lên cái gì? Nói lên hoàng đế vẫn tin tưởng Lý Tích.
Không biết duyên phận kiểu gì, Vân Sơ và Quách Đãi Phong được phân phối tới Đông cung bảo vệ thái tử Lý Hoằng.
Quách Đãi Phong vẫn còn yếu ớt lắm, mặc giáp cầm vũ khí thôi cũng phải dùng hết sức rồi, không hi vọng giúp được gì khi có chuyện. Trên đường tới Đông cung, Quách Đãi Phong không nói gì hết, chiến mã tụt lại sau Vân Sơ nửa người.
Mọi người cùng là hầu tước, thường ngày Quách Đãi Phong cực kỳ để ý thể diện tôn ti, vậy mà có hành động này, Vân Sơ cũng hết nói, tên này chẳng lẽ sợ mình thình lình ra tay giết hắn sao.
Hai người tới Đông cung, khi đợi thái tử tiếp kiến, Quách Đãi Phong bất ngờ nói:" Tuy tới giờ Quách mỗ vẫn chưa nghĩ ra chuyện ngày hôm đó là sao, nhưng có thể nhận ra thiện chí của Vân hầu, cho nên trong lòng không có khúc mắc gì, thậm chí còn cảm kích, chuyện này nhất định phải nói rõ với Vân hầu."
Vân Sơ hời hợt nói:" Nghĩ ra thì tốt, không nghĩ ra thì thôi, ngươi vốn không thông minh gì, nên làm một võ phu đơn thuần sai đâu đánh đó là được, đừng toan tính nhiều hại thân."
"Vũ phu đơn thần ư, từ lúc thuốc nổ xuất hiện, hai mấy năm khổ luyện chẳng bằng một quả tạc đạn, ích gì?" Quách Đãi Phong bi quan nói:
"Tạc đạn cũng chỉ là một loại vũ khí mà thôi, nếu biết sự lợi hại của nó sao không tìm cách sử dụng nó, ngươi là võ tướng lại đi sợ một thứ vũ khí à? Ngươi không thấy đây là cơ hội của mình à, có nó trong tay ngươi không cần phải thấy thua kém vì không đánh được Tiết Nhân Quý, Bùi Hành Kiệm hay ta nữa. Đúng là ngu xuẩn!"
Ngay cả thời đại sau này người ta giết nhau bằng xe tăng, tàu ngầm, máy bay, rèn luyện võ thuật trong quân vẫn luôn cực kỳ quan trọng, huống hồ ở thời thuốc nổ sơ khai này.
Quách Đãi Phong kích động đứng bật dậy, đôi mắt bừng sáng, lời của Vân Sơ như nhìn thấy tương lai rực rỡ nào đó trước mắt.
Lý Hoằng từ trong đi ra, vốn nghe nói Vân Sơ tới làm nó rất vui, đột nhiên phát hiện có cả Quách Đãi Phong ở đây bước chân vốn có chút nhún nhảy liền trở nên quy củ.
"Bái kiến thái tự điện hạ."
"Vân hầu, Quách hầu miễn lệ, có hai vị ở bên, cô không phải lo gì nữa rồi."
Không thể phủ nhận cách giáo dục biến thái của hoàng gia có chỗ hơn người, Lý Hoằng còn rất nhỏ nhưng đã có phong thái của thái tử. Lần gặp mặt này là lần đầu tiên kể từ khi Vân Sơ về.
Kể cả mình đã về, Lý Hoằng vẫn không tới Vân gia, điểm này làm Vân Sơ thấy rất mừng.
Từ khi nghe kiến nghị của Vân Na giết chết một đống người, Lý Hoằng ở trong Đông cung chuyên tâm học tập cùng trồng cải trắng, bắp cải và hành tím khắp Đông cung.
Vì có những thứ này, cho nên tuy Lý Hoằng rất lâu rồi chưa xuất hiện trước mặt mọi người, nhưng vì bắp cải, cải trắng, bách tính Đại Đường vẫn mang kỳ vọng lớn về thái tử đời này.
Hai vị thái phó Lý Nghĩa Phù và Thượng Quan Nghi đều chỉ có lời khen với vị thái tử này. Khen nhiều nhất không phải là sự thông tuệ của thái tử, mà là thái độ làm việc, học tập chắc chắn của thái tử.
Lý Hoằng không phái Vân Sơ và Quách Đãi Phong đi trông cửa, mà bày tiệc chiêu đãi hai vị hầu gia.
Tuy gọi là tiệc, nhưng là vừa ăn uống, vừa nói chuyện học vấn.
Thái tử xưa nay luôn nổi tiếng khiêm tốn hiếu học, giờ gặp hai mãnh tướng từ Liêu Đông về, sao bỏ qua cơ hội này được.
Đây là trường hợp rất chính thức, có cả bí thư giám ngồi ghi chép.
Trong bữa tiệc này Lý Hoằng thi thoảng đặt câu hỏi, người trả lời chính là Quách Đãi Phong. Chiến trường Liêu Đông để lại cho hắn quá nhiều ký ức và kinh nghiệm khó quên, có điều hào quang của hắn bị đám Tiết Nhân Quý, Vân Sơ lấn án, chưa từng được chú ý. Giờ được thái tử quan tâm, hắn càng nói càng hăng hái, không để ý rượu thái tử mời hôm nay là ... Thuốc sát trùng.