Đường Nhân Đích Xan Trác ( Dịch )

Chương 663 - Q3 - Chương 172: Trở Về Với Nhân Gian. (2)

Q3 - Chương 172: Trở về với nhân gian. (2) Q3 - Chương 172: Trở về với nhân gian. (2)

Bị bao người nhìn vào, Bùi Hành Kiệm mặt nóng rát như lửa đốt, cuống cuồng cuộn bức tranh lại, ném lên quầy, đang định nổi nóng thì hỏa kế quán sách tới bên cạnh hắn thì thầm:" Còn có tranh hai người, không biết khách quan có mua không?"

Trong tiếng quát mắng, Bùi Hành Kiệm lén đút tiền cho hỏa kế, hỏa kế luôn mồm xin lỗi, sau đó đóng gói một bức tranh song mỹ nữ cho Bùi Hành Kiệm.

Tranh chưa tới tay Bùi Hành Kiệm bỗng đâu xuất hiện hai tên cướp, Địch Nhân Kiệt rút tranh khỏi túi, Ôn Nhu mở tranh ra, phối hợp vô cùng thuần thục.

Vân Sơ rút cái quạt gài trên cổ Ôn Nhu, dùng quạt chỉ mỹ nhân trên tranh:" Đều là vẽ từ người thật đấy, ngươi có muốn gặp người thật không?"

Bùi Hành Kiệm vội vàng thu lại tranh như ăn trộm, ném nhanh cho tùy tùng:" Liên quan chó gì tới ngươi."

Ôn Nhu kéo ống tay Bùi Hành Kiệm, thân thiết nói:" Tiểu đệ quan chức bao năm chưa tiến được một tấc, Bùi huynh sau này phải kéo đệ một cái."

Bùi Hành Kiệm cười nhạt:" Năm năm từ một giám sát ngự sử tòng bát phẩm, giờ vững vàng ở vị trí huyện thừa huyện Vạn Niên lục phẩm ngươi còn muốn thế nào."

Ôn Nhu mặt mày nhăn nhó:" Bùi huynh lạ gì, cái vị trí đó từ khi Vân Sơ lên làm huyện lệnh thì bỏ trống, chẳng ai dám tới, sợ y làm thành bộ xương treo ở nha môn ... Tiểu đệ xúi quẩy mới bị đặt vào chỗ đó. Nay Bùi huynh đã lên lại bộ, huyện lệnh Trường An bỏ trống ..."

Bùi Hành Kiệm nổi giận:" Huyện lệnh kinh huyện cần bệ hạ lên tiếng, mỗ gia không giúp gì được."

"Chỉ biết nhìn mông mỹ nữ, chẳng được tác dụng mẹ gì." Thấy đối phương vô dụng, Ôn Nhu trở mặt ngay:

Địch Nhân Kiệt vẫn đứng đó nhìn Bùi Hành Kiệm nãy giờ, không nói không rằng.

Bùi Hành Kiệm chịu không nổi ánh mắt của hắn, phải lên tiếng trước:" Giờ ở Đại lý tự ngươi thành ma chê quỷ ghét rồi, muốn làm Đại lý tự thiếu khanh trước tiên kết giao với quan trên, ít nhất phải để người ta tiến cử tới chỗ ta chứ?"

Địch Nhân Kiệt nhổ một bãi nước bọt:" Mèo mả gả đồng cả đám, ta lập bao nhiêu công lao, phá bao nhiêu đại án, kết quả không bằng một câu nói của Tân Mậu Tương. Loại ác tặc như thế vì sao lại bộ các ngươi chưa cách chức?"

Bùi Hành Kiệm rống lên:" Lão tử là lang trung của khảo công ty, không phải là lại bộ thượng thư."

Địch Nhân Kiệt hừ một tiếng quay mông bỏ đi nốt.

Bùi Hành Kiệm tức điên luôn, định tóm cả ba thằng khốn kiếp kia lại nói chuyện cho rõ ràng, đột nhiên bị Tiết Nhân Quý đẩy nhẹ một cái:" Ngươi không để ý à, chúng cố tình khiêu khích ngươi."

Ồ, Bùi Hành Kiệm thoáng cái bình tĩnh lại, Công Tôn rất thân với lão bà ba tên kia, nên ba tên đó ghét mình châm chích vài câu cũng có thể hiểu, nhưng mà chuyện hôm nay đúng là hơi quá ... Chẳng lẽ chúng có mưu đồ gì?

Tiết Nhân Quý đoán:" Xem ra đám Vân Sơ chuẩn bị đề bạt ít tiểu quan dưới thất phẩm, nên cố tình quấy nhiễu ngươi."

Bùi Hành Kiệm nghĩ một lúc lắc đầu:" Tên chó má Vân Sơ đó đang mưu đồ huyện Trường An, muốn từ quản lý thay thành thực sự quán lý toàn bộ huyện Trường An ... Không đúng, còn có Hộ huyện, lần trước trong sự kiện Phong Dụ Khẩu, Hộ huyện huyện lệnh tự sát, tới giờ chưa phái người tới ... Chẳng lẽ …."

"Lão Tiết, ngươi thấy sao, Vân Sơ muốn làm gì? Y mưu đồ Trường An ta còn hiểu, mưu đồ Hộ Huyện để làm gì?"

Nếu là trước kia Tiết Nhân Quý chẳng thèm để ý chuyện ngoài quân đội, sau lần bị Vân Sơ cướp hết hào quang ở lần khải hoàn trở về, Lý Tích bảo hắn phải chú ý chuyện triều chính nhiều hơn, nên bây giờ quan tâm tới chuyện quan trường.

"Ngày xưa Hán vương mời Hàn Tín làm soái, hỏi, tướng quân cầm được bao nhiêu quân. Hàn Tín đáp, càng nhiều càng tốt. Xem ra hai huyện Vạn Niên và Trường An chưa làm Vân Sơ thỏa mãn."

" Đi nào, tới thằng Vân gia, ngươi tóm cổ y hỏi muốn gì là được, đỡ phải đoán qua đoán lại, chơi trò đầu óc, chúng ta không bằng y.

Bùi Hành Kiệm thấy đúng, với tên khốn đó vòng vo làm gì, thế là tới quầy bán đồ chơi, mua một bọc lớn, đích thân vác tới Vân gia.

Đêm Giao Thừa chẳng thấy trăng, bầu trời chỉ thuần một màu đen, nhưng sao sáng khác thường, lấp la lấp láy tựa như đem bảo thạch khảm lên tấm lụa đen ...

Vì chưa tới giờ Tí, đèn Khổng Minh khổng lồ trứ danh nhất của phường Tấn Xương còn chưa bay lên. Nghe nói năm nay phường Tấn Xương làm ra đèn Khổng Minh hình trăng, không biết là khi bay lên sẽ như thế nào.

Khi vào Vân gia, hai viên đại tướng giật mình, vì trong Vân gia lúc này người hí ngựa kêu, lại còn có cả tiếng lừa, như đang đánh trận.

Lý Hoằng mặc lên người bộ trang phục hình con ngựa làm bằng khung trúc và lụa, đang cùng Vân Na mặc áo hình lừa hí vào mặt nhau.

Trên lưng Lý Hoằng cõng Lý Tư mặc khải giáp làm bằng trúc, bên Vân Na cõng Ôn Văn cũng mặc khải giáp.

Xung quanh bọn chúng là đám nhóc con lít nhít dưới mười tuổi hò hét cực xung, đang đợi ca ca tỷ tỷ chơi chán rồi tới lượt mình.

Chỉ đám trẻ con thôi mà làm náo loạn cả sân tiền sảnh, ồn ào không thua gì chợ ngoài kia.

Đại sảnh Vân gia đốt mười mấy ngọn nến khổng lồ làm bằng mỡ cá voi, cháy sáng nhu đuốc vậy, không có nhiều khói, không mùi, lại còn cháy lâu.

Một đám phụ nhân ăn mặc đẹp đẽ ngồi trong đại sảnh đánh bài, đại sảnh mặc dù mở nhưng không lạnh chút nào.

Lý Thận hành vi không hề quân tử chút nào, cầm ấm trà đứng sau lưng Ký vương phi chỉ trỏ mách nước, ai ngờ bị lão bà lườm nguýt.

Tiết Nhân Quý vừa đi vào thì phu nhân của hắn Liễu thị đứng dậy định ra đón trượng phu, hắn xua tay:" Phu nhân vất vả cả năm rồi, lúc này nên thả lỏng, cứ kệ ta."

Nói rồi thấy trước mặt Liễu thị còn rất ít tiền, lấy túi tiền ra đặt trước mặt nàng:" Chơi vui vẻ đi."

Hắn vừa dứt lời, Công Tôn mặc y phục biểu diễn, cổ còn quấn lụa trắng dài cũng nói với Bùi Hành Kiệm:" Thiếp hết tiền rồi."

Bùi Hành Kiệm cười ngượng ngùng, ném túi tiền cho Công Tôn, Công Tôn bắt gọn, hào khí vỗ bàn:" Có tiền rồi, lần này ta là địa chủ."

Kỳ thực hắn rất mong lão bà Khố Địch cũng có thể tham gia vào quần thể này, đáng tiếc đám phụ nhân kia không nhận.

Đối với Công Tôn, Bùi Hành Kiệm rất áy náy, khó khăn lắm mới đợi được nguyên phối Lục thị chết, định đón Công Tôn về nhà, không ngờ Vũ Mị đem nữ quan người Hồ ban hôn cho hắn. Bây giờ Công Tôn muốn vào Bùi thị là không còn cơ hội rồi.

Lý Thận giang rộng tay như muốn ôm hết tất cả vào lòng, nhìn đám trẻ con điên nô đùa ngoài sân lại nhìn đám phụ nhân chơi quên trời đất trong nhà.

Nhìn Vân Sơ đang cầu kỳ pha quán quán trà, nhìn Vân Sơ và Ôn Nhu đấu khẩu, cùng Tiết Nhân Quý thể hiện ra một mặt nhu tình đứng bên lão bà, cùng Bùi Hành Kiệm cười ha hả.

Nhân gian phải có bộ dạng thế này mới đúng.

Hắn thở hắn ra một hơi, bảo nha hoàn mang bút mực tới, muốn vẽ một bức dạ yến đồ, ắt sẽ thành tác phẩm truyền thế.

(*) Tiết Nhân Quý là nhân vật lịch sử TQ đầu tiên mình biết, do bà nội mình kể khi còn bé tí xíu ở nhà bà trông, bà mình mê mấy tiểu thuyết lắm.

Chuyện tình cảm giữa Tiết Nhân Quý và vợ cũng thuộc loại kinh điển luôn.

Bình Luận (0)
Comment