Đường Nhân Đích Xan Trác ( Dịch )

Chương 664 - Q3 - Chương 173: Đêm Giao Thừa. (1)

Q3 - Chương 173: Đêm Giao Thừa. (1) Q3 - Chương 173: Đêm Giao Thừa. (1)

Đêm Giao Thừa thành Trường An không trăng, đột nhiên bay lên một vầng trăng sáng vằng vặc.

Trăng bay không đủ cao, có điều vừa vặn treo trên đỉnh tháp Đại Nhạn, vừa vặn để người toàn bộ thành Trường An nhìn thấy.

Trên mặt trăng còn thấp thoáng bóng đen, có nữ sĩ giống phi thiên, có cây quế cành lá rậm rạp, có con thỏ, bên cạnh cây quế còn có bóng người tựa tiều phu bổ củi.

Lý Trị dựa lưng vào gấu lớn một mình uống rượu, cửa sổ mở rộng, nhìn thấy cả thành Trường An. Rất nhiều đêm Lý Trị một mình nâng chén, lười nhác nhìn thế giới dưới chân. Với hắn mà nói, đó là lúc khoan khoái nhất.

Chẳng biết từ khi nào, Lý Trị đã không muốn uống rượu với Vũ Mị nữa, hẳn chỉ thích ở một mình.

Y phục trên người hắn phanh ra, trông có phần phóng túng, đột nhiên nhìn thấy trăng sáng từ phường Tấn Xương bay lên, hắn ngớ người, lập tức hiểu ra, đó chỉ là một cái đèn Khổng Minh mà thôi.

Thế là bây giờ Trường An không còn thiếu gì nữa.

Kim Nhu Như biểu diễn suốt cả buổi tối vốn cực kỳ mệt mỏi, giờ càng thêm kiệt quệ. Vừa mới rồi hoàng đế dùng phương thức thô bạo nhất chiếm đoạt nàng, thân thể trần truồng nằm vắt vẻo trên giường, đẹp kinh tâm động phách.

Khi Kim Nhu Như lê thân thể bị dày vò tới bầm tím tới bên cạnh Lý Trị, chuẩn bị cùng hắn bồi dưỡng tình cảm thì Lý Trị gọi:" Người đâu, đưa Nhạc Lãng quận chúa về nơi nghỉ ngơi."

Kinh Nhu Như sững sờ, vừa mới rồi hai người còn ân ái triền miên, vậy mà giờ thành người xa lạ, hắn còn chẳng thèm nhìn nàng lấy một cái.

Không đợi Kim Nhu Như nghĩ nhiều hơn, hai hoạn quan mang một tấm thảm tới, quấn Kim Nhu Như lại, vác lên lưng mang đi.

Lý Trị cẩn thận xé vỏ măng mùa đông được đất Thục tiến cống, nhét vào mồm gấu lớn, nghe tiếng nó ăn măng rau ráu, hắn cũng bất giác thèm ăn, cầm bát canh gà sâm lên bù lại tinh lực vừa mất.

Trăng sáng như thế, Trường An đẹp như thế, Đại Đường hùng mạnh như thế, Lý Trị rất muốn ngâm một bài thơ, vừa mở miệng thì trong đầu hiện ra bài thơ của tên Nhị Bách Ngũ, thế là mất hết hứng thú.

Bất giác tâm tình hắn trở nên bực bội.

Lúc này phường Tấn Xương chắc là náo nhiệt lắm.

"Người đâu, khởi giá phường Tấn Xương."

Tả Xuân nghe vậy lập tức quỳ sụp xuống khuyên gián:" Bệ hạ cung cấm đã khóa, không thể ra ngoài, đó là tổ chế."

"Nói linh tinh, năm xưa phụ hoàng từng nửa đêm xuất cung, cùng thần tử dạo chơi Trường An thành câu chuyện đẹp, sao khi đó ngươi không đem tổ chế ra ngăn cản?"

"Khi đó nô tài cũng nói lời tương tự hôm nay."

Lý Trì tò mò:" Sao phụ hoàng vẫn ra được?"

Tả Xuân cúi đầu:" Thái tông đánh ngất nô tài, dùng thừng trói lại, lấy lệnh bài của nô tài rồi đóng giả hoạn quan ra ngoài chơi."

Lý Trị bật cười, đúng là phong cách của phụ hoàng, hắn không thể muốn gì làm nấy như thế, tuy đánh ngất Tả Xuân không khó, nhưng không phải chuyện hay.

Tay chỉ vầng trăng sáng bên tháp Đại Nhạn:" Phái người cưỡi khoái mã tới chỗ tên Nhị Bách Ngũ, hẹn trong một chén trà, làm cho trẫm một bài thơ liên quan tới trăng sáng."

Tả Xuân nói nhỏ:" Bệ hạ, một chén trà trước hoàng hậu cũng đưa ra mệnh lệnh như thế, còn nói muốn xem xem Vân hầu ở đạo thi ca, có phải thực sự không ai sánh bằng không?"

Lý Trị ngẩn người, ánh mắt hiền hòa không ít:" Đúng là hoàng hậu của trẫm, tâm tư giống trẫm. Nếu vậy thì chúng ta tới chỗ hoàng hậu đợi giám thưởng đi."

Loại nô tài hoàng gia như Tả Xuân, thích nhất là nhìn đế hậu quan hệ thân mật, chung sống hài hòa. Có thế đám nô tài cung cấm bọn họ mới sống tốt lành, cho nên ông ta vui vẻ theo hoàng đế tới tẩm cung của Vũ Mị.

Đêm Giao Thừa, Vũ Mị cũng không ngủ được, ngồi nhìn Lý Hiển há mồm chóp chép ngủ ngon lành trong nôi, nàng nhìn mà thích, đứa bé này rất bụ bấm khỏe khoắn, không còm nhom như Lý Hoằng lúc mới sinh.

Từ khi Lý Hiển sinh ra, Lý Hiền liền giao cho ma ma giáo dưỡng, đối với đứa bé đó, Vũ Mị không bao giờ hỏi han tới. Ngược lại hoàng đế thi thoảng lại tới thăm.

Nghe nữ quan báo hoàng đế sắp tới, Vũ Mị thở dài:" Xem ra ả Tân La tỳ đó chẳng hầu hạ tốt bệ hạ."

"Bệ hạ chỉ nhất thời ham cảnh đẹp bên đường thôi, hoàng hậu mới là nhà của bệ hạ."

Vũ Mị nghe câu nịnh đó chẳng vui, còn nắm chặt tay:" Hận không thể hóa thành nam nhân."

Nữ quan không dám tiếp lời.

Két một cái cửa cung bị mở ra, tiếp ngay đó là một cái đầu cực lớn lại buồn cười chen vào, nó lấy đầu ủi cửa mở rộng. Lý Trị khoác áo choàng đi tới, giữ sương lạnh trên áo trước rồi mới vào phòng, gấu lớn ngửa cổ kêu vài tiếng miễn cưỡng theo Tả Xuân đi ra.

Vũ Mị tủm tỉm cười tới đón:" Nhạc Lãng hầu hạ bệ hạ có tốt không?"

"Nàng lại chẳng thể hầu hạ trẫm." Lý Trị mở cửa sổ Lương Nhi điện nhìn ra ngoài:" Bị mái hiên của Thái Cực cung che mất rồi."

Vũ Mị rất hiểu ý hắn, đẩy cánh cửa sổ khác, giọng hơi hờn dỗi:" Nơi này tuy chỉ nhìn thấy một góc Trường An, nhưng vẫn thấy vầng trăng của phường Tấn Xương. Bệ hạ tới chỗ thiếp thân để thăm thiếp thân hay là muốn xem thơ Vân Sơ làm?"

Lý Trị cười to:" Trẫm ở một mình trong tẩm cung nhìn xuống Trường An khắp nơi ánh đèn rực rỡ, lòng sinh ra rất nhiều cảm xúc, muốn làm một bài thơ, nhưng đều bị thơ của Vân Sơ chặn lại, mất cả hứng."

"Vốn định lệnh cho y làm một bài, không ngờ hoàng hậu đã đi trước một bước. Trẫm liền qua đây xem tên Nhị Bách Ngũ đó rốt cuộc tả trắng sáng thế nào, ký thác cảm xúc."

"Phải rồi, nàng bảo người ta làm thơ có thưởng gì không? Năm mới đừng làm mất mặt hoàng gia đấy."

Vũ Mị hừ khẽ:" Bệ hạ, muội tử của y trên dạ yến của thần thiếp dám rút gậy sau lưng ra muốn đánh người. Cuối cùng thu được một đám người cảm kích. Chuyện này thiếp còn chưa tính sổ với y, y còn muốn thưởng gì nữa?"

"Bệ hạ cũng thật là, đêm Giao Thừa ở bên thiếp không tốt sao, đi tham luyến thân thể một ả Tân La tỳ, xong việc lại thấy mất hứng, đợi một ngày không được à?"

Lý Trị dựa người vào giường mềm bên cửa sổ, uể oải nói:" Vì biết nàng sẽ lải nhải, trẫm mới đem chuyện ngày mai làm trước. Khế Tất Hà Lực một lòng trung thành với Đại Đường, thần tử như thế phải sớm đón về."

"Trẫm đã hoàn thành lời hứa, tiếp theo xem nàng đó."

Vũ Mị cười duyên:" Ai cũng muốn Liêu Đông, chẳng kẻ nào lấy được Liêu Đông."

Khế Tất Hà Lực đúng là bị người Tân La bắt mất, nhưng không giết, mà chỉ muốn bán được với giá tốt, mà người có thể trả giá cao nhất cho ông ta thì chỉ có Lý Trị thôi:" Trẫm muốn xem xem cữu phụ bày trò gì ở Liêu Đông."

"Tốt nhất là làm ra vài chuyện bán nước cầu vinh."

"Trẫm cũng nghĩ thế, có điều bốn chữ bán nước cầu vinh đặt lên người ông ấy không hợp, chỉ xem xem rốt cuộc ông ấy bán đi lợi ích Đại Đường ra sao ..." Đang nói Lý Trị cau mày:" Rõ ràng chúng ta đang nói chuyện trăng sáng trên trời, sao lại nói sang chuyện phiền lòng này rồi?"

"Nàng mà còn nhắc tới là trẫm đi đấy."

"Được được được .... Không nói nữa, vậy chúng ta nói chuyện ả Tân La tỳ kia hầu hạ bệ hạ thế nào nhé?"

"Á à, trẫm đi đây ..."

Bình Luận (0)
Comment