Xuân ma ma được hoàng hậu phái đi tới phường Tấn Xương lấy thơ lúc này chẳng biết còn nhớ nhiệm vụ của mình không nữa, vì nàng liên tục quay trái quay phải, chỉ hận sao cha mẹ không sinh thêm cho mình hai con mắt nữa.
Chỉ đi một đoạn đường ngắn mà nàng nhìn thấy mỹ nữ như con rắn chui ra chui vào một cái ống.
Nhìn thấy nam tử cao lớn như núi vai vác đòn gánh, một nữ tử mỹ lệ mông cực to đu người trên đòn gánh đó làm đủ mọi động tác khoe ra ưu điểm của mình, đám đông hú hét liên hồi.
Miệng nữ tử đó ngậm một cái giỏ trúc, thẻ trúc ném vào đó như mưa.
Xuân ma ma bất giác sờ mông mình nghĩ, mông mình không nhỏ, nếu biểu diễn chắc cũng kiếm được không ít tiền.
Đi qua một khu rừng trúc, trúc bên đường cao vút che cả bầu trời, nàng thấy một nam tử anh tuấn ngồi trên xe lăn, đang dùng phi đao nhọn hoắt ném vào một cái mâm xoay tròn, trên mâm buộc một nữ tử mặc y phục Thổ Phồn. Mỗi lần phi đao bay ra là đám đông đa phần là nữ rú lên sợ hãi, nhưng phi đao đều nhắm chuẩn bên đầu, dưới nách nữ tử ...
Đáng sợ hơn nữa là nữ tử kia chẳng sợ, còn cố ý uốn éo người trên cái mâm, khiến độ khó tăng lên không ít.
Nhìn một thanh phi đao bay vun vút phập một cái ngay dưới khố nữ tử, Xuân ma ma cũng thấy khố của mình man mát ... Đúng là vừa sợ vừa thích ...
Xuân ma ma mải xem cảnh Giao Thừa náo nhiệt quên mất nhiệm vụ của mình rồi, may mà xe ngựa vẫn tiếp tục đi tới.
Xe đi qua một con đường nữa, Xuân ma ma đã thu hoạch được đủ thứ đồ kỳ quái, trong đó nhiều nhất là búp bê nhồi bông mềm mại.
Người quá đông, xe đi rất chậm, tới gần Vân gia mới nhanh hơn, kênh dẫn nước bây giờ đã quây lấy ba mặt Vân gia rồi, xe đi lên một cây cầu gỗ, khuất sau hàng trúc cao vút chính là Vân gia, như tới vùng trời riêng.
Có điều sự huyên náo ở đây cũng chẳng kém gì, Xuân ma ma đi qua đại môn giật mình nhìn thấy Vân Na tiểu nương tử cầm gậy đuổi đánh thái tử điện hạ.
Thái tử điện hạ cũng cầm một cái gậy, phản kích dữ dội.
Hai đứa bé đuổi nhau quanh một giả sơn, thi thoảng còn nhảy cả lên giả sơn, gậy gỗ va chạm bôm bốp.
Xuân ma ma chưa bao giờ thấy Vân Na tiểu nương tử hung hãn như vậy, cũng lần đầu thấy thái tử điện hạ la hét to như thế. Mặc dù thái tử không cao bằng, sức cũng không bằng Vân Na tiểu nương tử, nhưng có thể dễ dàng leo lên giả sơn cao bằng người lớn đánh xuống, cứ trúng ba bốn gậy, thế nào cũng đánh trả được một gậy.
Cả hai không ai kêu đau, chiến đấu tưng bừng.
Xuân ma ma cẩn thận né tránh cuộc chiến của hai đứa bé, vừa mới đi vào đại sảnh thì Ngu Tu Dung mắt nhìn bốn phương tai nghe tám hướng phát hiện ra. Hôm nay đám phó dịch cả năm vất vả cũng muốn náo nhiệt nên chạy hết rồi, chẳng có cả người dẫn đường, nhà lại nhiều khách, nàng phải chú ý mọi thứ.
Nghe yêu cầu của Xuân ma ma xong, Ngu Tu Dung dẫn nàng tới chỗ đám nam nhân tụ tập, uống trà uống rượu tán gẫu.
"Phu quân, hoàng hậu muốn một bài thơ liên quan tới trăng Thượng Nguyên."
Tức thì Ôn Nhu, Địch Nhân Kiệt, Tiết Nhân Quý, Bùi Hành Kiệm tới cả Kẻ vương Lý Thận đang vẽ tranh trong góc cũng quay sang nhìn Vân Sơ.
Trong thi ca của Vân Sơ thì bài Biệt Địch Đại đứng đầu, nhưng bài thơ đó cách đây nhiều năm rồi, tuy sau đó y vẫn làm thơ, xứng danh thiên hạ đệ nhất, song còn bài nào khiến người ta rung động lớn như thế nữa.
Vân Sơ ngẩn người nhìn Xuân ma ma:" Tết Nguyên Tiêu cả nước ăn mừng, làm thơ quá nghiêm túc, hay là làm một bài trường đoản cú đi, như vậy dễ cải biên thành ca khúc, vũ đạo."
Xuân ma ma nói:" Hoàng hậu muốn thi văn, chuyện này tỳ tử không hiểu, Vân hầu tự quyết là được, chỉ cần viết hay, nếu không hay hoàng hậu không vui đâu.
Ngu Tu Dung rất tích cực mang bút mực giấy tới, Vân Sơ liền cầm bút lên.
Ôn Nhu giữ ngay lấy tay Vân Sơ, nói:" Đây có thể coi là thi văn ngự chế, ngươi nghĩ cho kỹ rồi hẵng viết, nếu viết không hay cả thiên hạ sẽ biết đấy."
Địch Nhân Kiệt cũng nói:" Trường đoản cú chẳng đủ trang nhã không mang ra khoe được."
Vân Sơ cười thoải mái, thấy Vũ Mị đúng là nghĩ cho mình quá rồi, thi từ liên quan tới trăng là đề tài được khai thác nhiều nhất, danh tác kinh điển vô số, y chẳng cần nghĩ cũng ra một đống:" Đợi ta viết xong ngươi hẵng nói câu đó."
Bùi Hành Kiệm cũng nhắc:" Thi văn ngự chế quan trọng ở hoa mỹ, chuẩn mực, chỉ một câu không đúng sẽ mang tội coi thường quân vương."
Vân Sơ đứng lên hùng hồn diễn thuyết:" Các ngươi chính vì quá coi trọng quy tắc của thơ văn, cho nên mới chẳng làm ra được thứ gì hay. Nếu như ý thơ dâng lên, cần gì biết quy củ thế nào, cứ phóng tay mà viết, ý cảnh xuyên qua toàn văn mới là thi văn hay."
"Chúng ta không thể câu nệ quy tắc của cổ nhân, phải không ngừng sáng tạo, không ngừng tiến lên, như thế mới có thêm nhiều thứ tốt."
"Thi từ ca phú dùng để thể hiện tiếng lòng, như ta đã nói bên trên, thi văn nói tiếng lòng ắt bất tục."
Mọi người bất giác bị những lời này thuyết phục, dù sao ở đạo thi văn, ai có tiếng nói hơn y được, Ôn Nhu buông tay Vân Sơ ra.
"Giao Thừa năm Đinh Kỷ, vui uống đến sáng, ngà ngà say, nhận lệnh hoàng hậu làm thơ, chúc mừng thiên hạ, cùng hoài niệm cố nhân Thiên Sơn."
Vân Sơ viết xong mở đầu, hít sâu một hơi, khép mắt, tay nâng lên, chấm đẫm mực, mọi người cùng nín thở theo từng nét bút của y.
Trăng có tự thuở nào
Nâng chén hỏi trời cao
Không biết bên trên cung khuyết
Đêm nay là đêm nao
Ta muốn bay lên theo gió
Chỉ e lầu quỳnh gác ngọc
Cao thẳm lạnh làm sao
Nhảy múa cùng bóng nguyệt
Trần gian thú biết bao
Đi quanh gác tía
Vào song lụa
Soi bóng sầu
Đừng nên oán hận
Dù trăng đầy ánh lúc xa nhau
Người có buồn vui tan hợp
Trăng có tỏ mờ tròn khuyết
Xưa nay toàn vẹn bao giờ
Chỉ nguyện người trường cửu
Thuyền quyên muôn dặm bên nhau
Viết một hơi xong trường đoản cú, Vân Sơ trong lòng thầm cáo lỗi với Đông Pha tiên sinh, nghĩ hẳn ông ta chẳng thể tìm mình kiếm chuyện, tâm tình tốt hẳn lên.
Thế là lại chấm mực bồi thêm một câu "Thần Lam Điền hầu Vân Sơ phụng lệnh sáng tác", sau đó nhận ấn tín của mình từ tay Ngu Tu Dung, đóng dấu của mình lên. Từ đó một bài thơ thay đổi cái nhìn của người Đại Đường về trường đoản cú đã hiện thế.
Ôn Nhu ngồi lặng người tại chỗ, rượu đổ vào miệng không còn chút tư vị gì. Nhìn Vân Sơ chẳng cần suy nghĩ gì viết ra một tác phẩm rúng động tâm can, hắn rốt cuộc phải thừa nhận, có người sinh ra được trời cao sủng ái, mọi thứ có sẵn trong đầu hết rồi ... Còn bản thân, trừ được sinh ra trong nhà phú quý thì cái gì cũng phải tự nỗ lực mới có.
(*) Thủy điệu ca đầu đúng là kinh điển thật, mình cứ đọc là cảm giác sởn hết gai ốc.