Đường Nhân Đích Xan Trác ( Dịch )

Chương 667 - Q3 - Chương 176: Nhưng Mà Ta Sợ.

Q3 - Chương 176: Nhưng mà ta sợ. Q3 - Chương 176: Nhưng mà ta sợ.

Năm xưa đại quân của Tùng Tán Can Bố sở dĩ có thể tung hoành cao nguyên Thổ Phồn nhờ một điều quan trọng, đó là đeo đuôi hồ ly sau lưng kẻ hèn nhát, múc đích nhằm chế giễu hắn.

Sau đó người Thổ Phồn thuần phác vì không muốn bị người ta buộc đuôi hồ ly sau đầu mà tác chiến dũng mãnh, không biết sợ chết là gì.

Vì thế chỉ cần là một nam nhân sẽ không bao giờ tiếp nhận chuyện buộc đuôi hồ ly sau đầu.

Vân Sơ đương nhiên không nghĩ như thế, bản thân y vốn có một cái mũ hồ ly, trên mũ đó có cái đuôi hồ ly dài rũ xuống để làm khăn quấn cổ, ấm áp vô cùng. Vân Na muốn trộm mấy lần không được, ai nhìn cũng khen đẹp.

Với lại đặt một quả quất lên đầu Vân Na sau đó dùng tên bắn à? Con mẹ nó, Vân Na là thân muội tử của mình, có phải nữ tử man hoang nhặt được từ khe núi chó đâu mà không xót.

Phải biết rằng, dù Vân Sơ đánh Vân Na cũng phải cẩn thận tránh chỗ yếu hại, lo lắng làm bị thương muội tử, vậy mà bảo nó đội quả quất cho mình bắn à?

Dù tiễn pháp Vân Sơ có như thần cũng không dám, chẳng may run tay một cái, chẳng may có cơn gió bất ngờ, chẳng may ... Vân Sơ không dám tưởng tượng.

Chẳng qua là nhận thua mà thôi, có gì ghê gớm chứ? Đời này Vân Sơ nhận thua nhiều lắm rồi, thậm chí trên giường nhận thua với Ngu Tu Dung không biết bao lần. Giờ nhận thua nữ nhân Thổ Phồn có làm sao đâu?

Nhìn Đốn Châu kiêu cạo như con linh dưỡng ngẩng đầu nhìn bốn phương. Đám Bùi Hành Kiệm, Tiết Nhân Quý, Ôn Nhu, Địch Nhân Kiệt đồng loạt giơ ngón cái với nàng, đồng thời ném cho Vân Sơ ánh mắt khinh bỉ.

Thật quá tốt rồi, rốt cuộc cũng có người làm tên khốn này chịu thua rồi, đây đúng là một năm tốt lành mà.

Vân Na tức tới la hét ôm xòm, ánh mắt Lý Hoằng quét qua quét lại trên mặt người ngồi đây, nó thấy không khí bất thường, sao sư phụ lại để mất lòng người tới mức này? Có phải họ ghen tỵ với tài hoa của sư phụ không?

"Đợi sau khai xuân, chân ta lành rồi sẽ xin bệ hạ cưới Đốn Châu." Hạ Lan Mẫn Chi ôn nhu nhìn Đốn Châu tuyên bố:

Vân Sơ thật lòng chúc mừng:" Chúc mừng Hạ Lan huynh đây mới đúng là châu ngọc một đôi, xứng đáng vô cùng."

"Đa dạ, đa tạ."

Hạ Lan Mẫn Chi quay xang kéo tay Đốn Châu, hai người cười ngọt như mật, rời khỏi Vân gia trong tư thế kẻ chiến thắng.

Vân Na không chịu, vùng thoát khỏi tay Ngu Tu Dung, về phòng đóng sầm cửa lại, khiến đám Bùi Hành Kiệm nhất thời không muốn trêu Vân Sơ nữa.

Lúc này cũng đã qua Giao Thừa, năm mới tới rồi, trời đã rất khuya, ở lại không tiện, mọi người đều đứng dậy cáo từ. Vân Sơ đi tiễn khách, tới khi Tiết Nhân Quý từ biệt thì nói:" Nghe nói sang năm ngươi tới Tây Vực nhậm chức đúng không?"

Tiết Nhân Quý gật đầu:" Ta tới An Tây đô hộ phủ, làm thứ sử Tây Châu, chủ yếu là để ứng phó với mưu đồ Tây Vực của Luận Khâm Lăng."

"Ở Lương Châu có một tướng quân rất giỏi, tên Hắc Xỉ Thường Chi, ngươi có thể dùng hắn." Vân Sơ tiến cứ:

"Cha Quách Đãi Phong từng làm thứ sử Tây Châu, nên Quách Đãi Phong muốn làm phó tướng của ta, cùng đi Tây Vực."

"Ta vẫn thấy Hắc Xỉ Thường Chi tốt hơn, tất nhiên đó là ý kiến của ta. Ngoài ra nên nghiên cứu Hạ Lan Mẫn Chi, biết đâu sau này có tác dụng."

Lý Hoằng nãy giờ ở bên cạnh Vân Sơ đột nhiên nói:" Chỗ ta có một người không tệ, Tiết tướng quân có thể đem hắn theo không?"

Tiết Nhân Quý cung kính thi lễ:" Không biết người thái tử điện hạ nói là ai?"

"Tiêu Tự Nghiệp, tới dưới trướng tướng quân là người của tướng quân, thưởng phạt đi ở hoàn toàn là do tướng quân. Ta chỉ cho hắn một cơ hội thể hiện thôi, còn lại tướng quân không cần để ý."

"Mạt tướng nhớ rồi."

Tiễn Tiết Nhân Quý đi rồi, Bùi Hành Kiệm trông có vẻ như tối nay sẽ đi cùng Công Tôn, dù con của Công Tôn nằm trong lòng hắn khóc tới khản giọng, hắn cũng không buông, cưỡng ép bồi dưỡng tình cha con.

Lý Thận không muốn về nữa, nên tìm một gian phòng khách ở Vân gia, cùng lão bà hài tử ở lại.

Trong phòng chỉ còn Vân Sơ, Ôn Nhu, Địch Nhân Kiệt, thấy Lý Hoằng không muốn đi, liền để nó vào.

Trước mặt Lý Hoằng, ba người tổng kết lại chuyện đã làm năm qua, bất kể Lý Hoằng có hiểu hay không cũng không giải thích, chỉ cần nó biết là đủ.

Lý Hoằng tò mò hỏi:" Thành Đại Hành sản vật phong phú như thế, sao ta không thấy trọng thần triều đình nhắc tới?"

Ôn Nhu trả lời:" Vì với triều đình mà nói, Doanh Châu quan trọng hơn, nơi đó có thể khống chế Liêu Đông."

"Nhưng phụ hoàng lúc nào cũng than thuế má không đủ dùng, sao không kiếm thêm tiền?"

Đến lượt Địch Nhân Kiệt nói:" Đất đai Đại Đường quá lớn, nhưng sản xuất lại quá ít, cái chúng ta thiếu không phải tiền, mà là sản vật."

Lý Hoằng ngẫm nghĩ gật đầu, rốt cuộc cũng hiểu vì sao sư phụ lại ra sức trồng cây, lại còn yêu cầu phải trồng thật lớn. Nó thấy bắp cải, cải trắng mình trồng đã rất to, sư phụ vẫn bảo chưa đủ:" Vậy ta vẫn phải tiếp tục trồng rau ở Đông cung à?"

Vân Sơ gật đầu cổ vũ:" Đúng thế, cứ tiếp tục trồng đi, chỉ cần trồng cây thật tốt, tương lai hoàng vị của ngươi sẽ vững vàng, không ai lay chuyển được."

"Được rồi, chuyện hôm nay ngươi biết đã quá nhiều, về thong thả nghĩ, nghĩ cho rõ, nghĩ cho thấu. Thế gian này kỳ thực đơn giản lắm, chẳng qua chỉ hai chữ ăn mặc mà thôi."

Lý Hoằng vốn còn muốn ở lại phường Tấn Xương chơi tới khi trời sáng cơ, nhưng thân phận nó giờ khác rồi, chẳng thể tùy tiện ở lại Vân gia, nhất là qua đêm, buồn bã bỏ ý định đó.

Ôn Nhu và Địch Nhân Kiệt đã xem quá đủ chuyện náo nhiệt ở phường Tấn Xương rồi, bọn họ giờ càng thích tới căn phòng bí mật của ba người, tránh xa ánh mắt thế gian.

Giao Thừa huyên náo qua đi, sáng Mùng Một thời tiết không tốt, trời âm u, không bao lâu thì tuyết rơi lả tả.

Chuyện này không phải là điều tốt với phường Tấn Xương đang tổ chức hoạt động thương nghiệp, biểu diễn thương nghiệp và dạo chơi.

Vân Na hôm qua ngủ muộn vậy mà trời còn sớm mà đã dậy rồi, vẫn còn tức lắm, mặc hẳn võ phục luyện tập bắn cung, nó thấy ca ca mất mặt thì muội tử phải kiếm về.

Tên bay vun vút cắm vào bia, tuy không trúng hồng tâm, nhưng đều trúng bia, trong đám tiểu cô nương, trình độ đó là khá lắm.

Vân Sơ cũng dậy sớm, hôm nay y không luyện tập, chỉ dựa vào cột trụ hành lang xem Vân Na phát tiết. Đợi nó bắn chán rồi mới lấy quả quất đặt lên đầu, đứng trước bia tập bắn hô lên:" Nào, bắn rơi quả quất đi."

"Ca đặt trên bia thì muội bắn."

"Ta để lên đầu là được, bắn đi."

Vân Na giấu cung sau lưng:" Không bắn."

Vân Sơ bóc quất ăn, vừa ăn vừa đi về phía Vân Na, cuối cùng đem nửa quả quất còn lại nhét vào miệng muội tử:" Không dám bắn hả?"

Vân Na nuốt quất xuống rồi nói:" Quất ở trên đầu huynh."

Vân Sơ vung tay bợp Vân Na một cái:" Thế quất trên đầu muội thì ta bắn được sao?"

"Ca ca tiễn pháp tốt." Vân Na rất bướng:

Vân Sơ lại bợp gáy nó một phát nữa:" Ta bắn vào muội, chẳng may không chuẩn xác thì sao? Đó là nguyên nhân ta chịu thua, giống như muội không chịu bắn ta vậy."

"Ca ca tiễn thuật rất tốt, muội không sợ."

Vân Sơ ôm vai muội tử:" Nhưng mà ta sợ, sợ lắm!"

Bình Luận (0)
Comment