Đại triều hội đầu tiên của năm mới rốt cuộc cũng diễn ra.
Đây cũng là lần đầu Vân Sơ tham dự đại triều hội năm mới, cho nên chuyện làm đại lễ, y không quen thuộc cho lắm.
Ừm, phải tiến tới một bước này, lại lùi sau hai bước này, tiến thêm hai bước nữa này. Đồng thời múa ống tay áo, rồi làm mép quan bào phía sau bay lên, mép trước phải bị ngọc bội đè xuống, nếu không sẽ thất lễ lắm.
Đại triều hội này phải quỳ bái, nhưng theo giải thích của Vĩnh Huy luật, không phải quỳ bái hoàng đế, mà là thiên tử, mỗi năm chỉ một lần.
Lý Trị ngồi không nhúc nhích ở trên nơi cao nhất, cả rèm ngọc trên mũ cũng chẳng lay động, đúng là rất giống bức tượng thần.
Chuyện múa may này phải làm ba lần, Vân Sơ múa rất chăm chú.
Không chăm chú không được, giờ y là hầu gia rồi, khi lên triều bị người ta xếp ở hàng trên, sánh ngang với ngự sử đại phu.
Mà ngự sử đại phu hôm nay vừa phải nhảy múa vừa giám sát bách quan, nếu nhảy múa vớ vẩn bị người ta tóm được sẽ thành quan viên đầu tiên bị xử lý trong năm, được lên công báo, ô danh khắp thiên hạ.
Căn cứ vào chuyện xảy ra trong quá khứ mà nói, viên quan nào xảy ra chuyện ở ngày hôm nay, chắc chắn có kết cục không hay ho gì.
Cũng may Vân Sơ là người luyện võ, thân thể phối hợp rất tốt, nên cũng ứng phó qua được.
Vì là hầu gia nên Vân Sơ nhìn rất rõ, Trường Tôn Vô Kỵ nhảy múa kém lắm, thậm chí có thể nói là vung tay qua loa cho có. Cùng hàng với ông ta là Lý Tích nhảy cũng kém, rõ ràng đối phó qua loa.
Không chỉ hai người họ, đám đại thần ba hàng đầu đều làm cho có lệ, xem ra bọn họ rất phản cảm chuyện nhảy múa cho Lý Trị xem.
À, cũng có mấy vị đại lão nhảy đẹp lắm, như Hứa Kính Tông, Lý Nghĩa Phù ấy, nhảy rất nhịp nhàng.
Đại lễ kết thúc, chúng thần chắp tay với nhau, chúc đối phương vạn sự như ý, năm mới tốt lành. Đang chúc nhau rôm rả thì lão già Hứa Kinh Tông mặt âm trầm như sát thủ bước khỏi hàng.
"Khải tấu bệ hạ, thần đàn hặc Hình bộ thượng thư Hàn Ái đại lễ nghi qua loa, bất kính với trời, bất kính với bệ hạ."
"Đồng thời thần hoài nghi Hàn Ái cùng Chử Toại Lương câu kết, ý đồ đẩy bệ hạ vào chỗ bất nghĩa, bất trung, bất hiếu."
Nói xong ông ta lấy ra bản tấu sớ đưa lên, đợi ngự sử lấy đi.
Hình bộ thượng thư Hàn Ái nghe lý do Hứa Kính Tông đàn hặc mình thì cười mỉa mai:" Ái Châu thứ sử Chử Toại Lương đã chết tại nhiệm sở Ái Châu, Hứa thị trung nói bản quan câu kết với người chết à?"
Tấu sớ đã được ngự sử lấy đi, Hứa Kính Tông mới đáp lời Hàn Ái:" Nghe nói trong phủ ông có một người giống hệt Chử Toại Lương, kẻ này đi khắp nơi để lại bút mực, châm biếm nhân hiếu của bệ hạ."
"Hàn Ái, thân là thần tử của bệ hạ, ông không thấy hổ thẹn à?"
Hàn Ái cười to:" Kẻ giống hệt Chử Toại Lương vẫn ở trong phủ bản quan, Hứa thị trung gọi ông ta tới, xem người này là thật hay giả. Trên triều đường tựa hồ có vài người thân cận với Chử Toại Lương, hay là để họ giám định xem người giống hệt Chử Toại Lương là ai?"
Lý Nghĩa Phù lập tức cầm hốt bản đi ra:" Thần ủng hộ lời Hứa thị trung, Hàn Ái đúng là có lòng bất thần."
Nói rồi cũng lấy ra một tấu sớ dâng lên.
Đại điện im ắng, Hàn Ái nhìn hoàng đế chờ đợi, ông ta cho tới nay vẫn luôn thấy Chử Toại Lương bị xử lý quá oan uổng, cũng từ đáy lòng cho rằng hoàng đế sẽ không đẩy Chử Toại Lương vào chỗ chết một cách vô lương tâm như thế.
Có lẽ sớm bỏ chuyện sinh tử ra ngoài, Hàn Ái cầm hốt bản lên tấu:" Chử Toại Lương được tiên đế gửi gắm, trước sau như một, không hề hai lòng. Lấy chuyện trước kia mà nói, ông ta chí thành khẩn thiết, há có thể để nhân đức của bệ hạ tụt lại sau Nghêu Thuấn, khiến bệ hạ lưu vào sử sách như bụi đất."
Lý Trị rời ánh mắt khỏi tấu sớ, bình đạm nói:" Cái tình của Chử Toại Lương trẫm biết, còn ông ta phạm thượng, trẫm trách phạt, chẳng lẽ sai ?"
Hàn Ái run giọng nói:" Người còn chưa chết, người đời lại đều biết ông ấy đã chết, đó là đại sỉ nhục."
"Chẳng ngờ lòng trung thành của ông ấy lại bị phỉ báng, chuốc lấy những lời ghê tỏm, khiến tráng sĩ phải đau lòng, tổn hại anh minh của bệ hạ ..."
Vị trí của Vân Sơ xếp hàng thứ chín trên đại điện, không tính là bên trên, cũng không coi là quá tụt lại phía sau, vị trí rất tốt, nhưng y chẳng nghe chuyện xảy ra trên triều.
Nghe cũng vô ích thôi, Hàn Ái và Chử Toại Lương kết cục đều gặp xui xẻo, hai bọn họ trước kia phản đối hoàng đế lập Vũ Mị làm hậu rất quyết liệt.
Giả sử họ chỉ trích Vũ Mị thiếu đoan trang, thiếu hiền huệ, hoặc bất kỳ khuyết điểm gì đó ngăn cản nàng làm hoàng hậu lại đi một nhẽ.
Nhưng họ đứng ở tầm lễ pháp công kích, điều này có nghĩa Vũ Mị tốt xấu không quan trọng, nàng thậm chí đứng một chỗ thở cũng là sai rồi, một mực muốn nàng phải về chùa Cảm Nghiệp tu hết phần đời còn lại. Vậy là hết đường thương lượng, hoàng đế và Vũ Mị không đẩy các người vào chỗ chết mới là lạ.
Nhưng họ nhất mực không cho rằng mình làm gì sai, vì họ đứng ở tầm cao đạo đức, Lý Trị lờ họ đi thì họ lải nhải ngày đêm, cứ có cơ hội là họ nhắc tới. Chử Toại Lương bị biếm quan mấy lần vẫn ngày ngày dâng tấu mang bệ hạ hồi tỉnh, bây giờ nặng tay thì họ gào khóc, nói tất cả là do hoàng đế bất nhân bất nghĩa.
Cái kiểu đấu tranh này Vân Sơ không chơi, loại đối thủ đó có khác gì đám cuồng tín tôn giáo đâu, đúng sai chẳng quan trọng, chúng nhắm vào mình thì giết, thế mới rảnh nợ.
Khi đại triều hội kết thúc thì mặt trời mới lộ đầu ra chưa lâu.
Kết quả là Hàn Ái bị biếm quan làm thứ sử Chấn Châu, còn Chử Toại Lương mà ông ta luôn mồm nói tới tất nhiên là kẻ giả mạo. Hoàng đế khai ân trục xuất kẻ giả mạo khỏi Trường An.
Rời khỏi Hoàng Thành, Vân Sơ vẫn còn ngoáy lỗ tai, vì những lời cuối cùng của Hàn Ái quá khỏ nghe.
Hơi đâu mà để ý tới người khác, y cũng đang gặp phiền toái đây này.
Xưa nay ăn mặc đi ở luôn là chuyện kinh lớn nhất, cái này không nên hoàn toàn nắm trong tay tư nhân.
Thế nhưng trên Vĩnh Huy luật không cấm, cho nên Vân Sơ không tiện dùng thủ đoạn quan phủ, gom hết chuyện làm ăn đó vào tay quan phủ.
Thế nhưng ba thứ muối sắt rượu mà Vân Sơ cho rằng hoàn toàn có thể mở cửa thì triều đình lại giữ rất chặt.
Trước kia chỉ có muối sắt là quan doanh, đến năm Hiển Khánh thứ ba, đến rượu cũng bị hoàng đế quản rồi.
Sau này toàn bộ men rượu sẽ chỉ có thể mua từ quan phủ, dân gian mà tự ý cất giữ men rượu, nhẹ thì phạt nặng, nặng thì đưa đi Tây Vực thủ biên.
Vân gia bán thuốc sát trùng tưng bừng ở Trường An, bị tóm lấy làm điển hình cho người khác xem là chuyện đương nhiên.