Lần này đi vỗ mông hoàng đế, đến cả Địch Nhân Kiệt cũng nhiệt tình hưởng ứng, thậm chí còn bỏ sức lớn nhất.
Kết quả thực sự không tệ, hoàng đế vui vẻ thế gian bớt sát nghiệp.
Chuyện này dù lộ ra cũng chẳng sao, cùng lắm bị đám ngự sự ngôn quan đàn hạc, nghe vài tiếng chửi gian nịnh là cùng. Ba người họ đều kiêu ngạo, không quá để ý tới danh tiếng như vậy, bản tâm mình muốn làm gì mới là quan trọng.
"À, ta đã nhận được quan bằng rồi." Ôn Nhu báo thêm một tin vui, hỏi Vân Sơ:" Ba ngày nữa ta sẽ tới huyện Trường An nhậm chức, ta muốn mang đi sáu vạn quan tiền, không có vấn đề gì chứ?"
Ôn gia đã đuổi Ôn Nhu khỏi gia tộc thì tất nhiên sẽ tranh thủ cho hắn phúc lợi cuối cùng, nên Vân Sơ không bất ngờ, dặn:" Huyện Trường An nhiều năm qua bất ổn, huyện lệnh cứ thay phiên liên tục, chẳng chuyện gì làm tới nơi tới chốn, đã mất lòng bách tính lắm rồi. Ngươi tới huyện Trường An mang theo nhiều tiền lương mới trấn an được lòng người, có điều tạm thời đừng làm gì thái quá khiến bách tính hoang mang, cứ giết vài con sâu mọt là được."
Ôn Nhu quay sang Địch Nhân Kiệt:" Chung Quỳ đã xây xong mười tám tầng địa ngục. Ta chuẩn bị đưa quan viên huyện Trường An tới đó một chuyến, để họ an tâm làm việc, bớt đi tâm tư xấu."
Địch Nhân Kiệt trừng mắt lên:" Ngươi đi thì cứ đi, nhìn ta làm cái gì."
Ôn Nhu cười khành khạch:" Tới khi đó ngươi cũng đi đi, ở huyện Trường An, thanh danh của ngươi còn đáng sợ hơn ác quỷ mười tám tầng địa ngục chứ sao."
Vân Sơ tán thành:" Đây đúng là cách hay đấy."
Ôn Nhu hừ một tiếng nhưng không phản đối.
Vân Sơ lại dặn:" Có điều ngươi còn phải làm một việc, nhân lúc năm nay lương thực sung túc, tích trữ nhiều vào, lúc nào trong tay ngươi cũng không được có ít hơn 50 vạn đảm lương ..."
Ôn Nhu nhiều năm làm giám sát ngự sử huyện Vạn Niên, nên rất hiểu cách làm việc ở nơi này.
Huyện Vạn Niên luôn ra sức hấp thu lương thực, vì thế Vân Sơ còn xây ở Chợ Đông hai kho lương cỡ lớn, có thể chứa được 50 vạn đảm lương.
Không chỉ xây dựng kho lương, y còn tích trữ muối, vải, thoi sắt, dầu đốt, dầu đồng ...
Ở thời đại này, một thành thị có thể tự cấp tự túc mới là tiêu chí quan trọng chứng tỏ đó là thành thị phát triển.
Nhân khẩu trong thành Trường an quá lớn, không thể tự cấp tự túc được, đành dùng hình thức khi lưu trữ kéo dài thời gian tự cấp tự túc.
Bàn bạc xong xuôi, ba người lần lượt đi ba hướng, Vân Sơ một mình tản bộ nhìn ngắm phố xá Trường An.
Trường An vào tháng hai đã không còn lạnh nữa, đó là cách nói tương đối thôi, so với mùa đông khắc nghiệt, với bách tính Quan Trung, lúc này đúng là nắng ấm chan hòa rồi.
Một số con cháu nhà giàu phóng túng ở Trường An đã thay áo mỏng mùa xuân, rời thành, la hét phóng ngựa ở thôn quê, lúc này cỏ còn chưa cao quá móng ngựa.
Bọn họ sở dĩ chơi xuân sớm như vậy chủ yếu là để tới Khúc Giang săn bắn, mỗi năm vào mùa này là thời điểm săn nhạn tốt nhất.
Từng đàn nhạn lớn sẽ dừng chân ở Ao Khúc Giang nghỉ ngơi, kiếm ăn, tích góp sức lực tiếp tục bay về phương bắc.
Đám người này sở dĩ tích cực đi săn nhạn như thế là vì nhà ăn lớn phường Tấn Xương bắt đầu thu mua thứ này.
Đương nhiên bọn họ chẳng quan tâm tới vài đồng bán nhạn, cái bọn họ muốn là quyền ưu tiên ở nhà ăn lớn.
Danh sách thú rừng nhà ăn lớn thu mua không chỉ có chim nhạn, còn có tay gấu, dái hổ, gân báo ... Toàn mua với giá cao.
Treo biển thu mua chẳng có gì mới mẻ ở Trường An, một số tửu lâu cao cấp cũng có.
Nhưng biển thu mua ở Nhà ăn lớn còn có nhu cầu của người khác.
Ví dụ có người muốn thuốc quý ở Liêu Đông hoặc Tần Lĩnh, có người cần rắn độc, còn phải sống nữa.
Không giống nơi khác treo biển thu mua, muốn treo biển thu mua ở Nhà ăn lớn phải đặt tiền, chỉ cần ngươi có đúng thứ khách cần, tiền thưởng do Nhà ăn lớn trả tiền, nên rất đáng tin cậy.
Dần dà ở nhà ăn lớn bắt đầu xuất hiện một số người kỳ quái, bọn họ hoặc mặc trang phục thợ săn, hoặc mặc giáp da, người mang vũ khí, đi một mình hoặc có đội ngũ từ ba tới năm người. Họ tới Nhà ăn lớn không phải để ăn mà tụ tập ở trước bức tường treo biển yêu cầu, chia sẻ thông tin vật phẩm yêu cầu trong đó, sau đó tổ chức đội ngũ đi săn lùng.
Vân huyện lệnh thi thoảng tới nhà ăn lớn nhìn cảnh này thường cười rất lạ.
Trong số những tấm biển yêu cầu đó, thứ định giá cao nhất là mấy thứ cây trồng Vân Sơ nhờ Địch Nhân Kiệt vẽ hộ.
Giá cả ghi trên đó là 1000 quan.
Khoai tây, ngô, khoai lang, ngọc mễ, ớt, nếu ai có thể mang về cho Vân Sơ những thứ y khao khát đó thì không chỉ 1000 quan, y có thể thương lượng tới khi người bán hài lòng mới thôi.
Nếu người bán không muốn bán, không cần biết người bán là ai, Vân Sơ sẵn sàng giết người cướp của.
Những thứ này không nghĩ tới thì thôi, nghĩ tới là Vân Sơ không chịu nổi, hận không thể ngay lập tức sở hữu nó.
Vì thế, để mọi người coi trọng, không chỉ đưa ra giá tiền oanh động, Vân Sơ còn định lấy danh nghĩa lão thần tiên viết lên tấm biển đó là linh dược cái thế, ăn vào sẽ trường sinh bất lão.
Cơ mà trước khi làm thế phải trưng cầu ý kiến của lão thần tiên đã.
Lão thần tiên từ Chung Nam Sơn tu luyện về, tinh thần dư dật, nhất là đôi mắt sáng rực, tâm trạng cũng vui vẻ.
Có điều vừa nghe xong lời Vân Sơ nói, lão thần tiên nhổ phẹt một bãi nước bọt lên mặt y.
Nhổ nước bọt chưa hả, lão thần tiên còn cầm cuốc đào thuốc lên, truy sát Vân Sơ khắp thế giới:" Trường sinh bất lão à? Ta đánh chết quân khốn kiếp trường sinh bất lão nhà ngươi."
Vân Sơ không dám chạy nhanh, sợ làm ông tụ mệt, thế là ăn vài cuốc tối tăm mặt mũi, rối rít nói:" Sư phụ nghe đệ tử nói đã."
"Lão đạo không nghe lời bàng môn tà thuyết, chỉ muốn dùng cuốc cuốc chết ngươi, tránh lưu dọa nhân gian." Ông cụ vừa nói vừa bổ, như đã quyết tâm hôm nay phải vì dân trừ hại:
Vân Sơ bị cuốc tới tung cả búi tóc, cuốc tới y phục nhếch nhác, thảm vô cùng, la bải hoải:" Sư phụ, có mấy thứ này tuy không trường sinh bất lão, nhưng bách tính thiên hạ không lo đói nữa, đây là công đức ..."
"Nói năng linh tinh, trên đời hoa màu vô số, mấy nghìn năm qua chưa từng nghe có thứ cây lương thực nào giúp toàn bộ bách tính no cái bụng. Chớ chạy, lão đạo phải cuốc chết ngươi, càng sống càng không ra gì." Ông cụ cuốc càng hăng:
"Úi da, úi da ... Đệ tử đã trồng ra rau một mẫu mấy nghìn cân, sao sư phụ không tin có lương thực một mẫu mấy nghìn cân."
"Dù thế cũng không thể để thế nhân cho rằng có thứ trường sinh bất tử, nếu không họ sẽ trèo đèo lội suối tìm kiếm. Cuối cùng không biết chết bao nhiêu người, lại chẳng thể trường sinh, thế chẳng phải lừa cả thiên hạ à?"