Vân Sơ dựa vào thịt dày đỡ cuốc như mưa của lão thần tiên, chỉ che mặt không cho đánh trúng, người già sao mà nóng tính thế cơ chứ, chưa nghe rõ đã đánh người rồi:" Nếu tìm được mấy thứ cây đó sẽ cứu sống được muôn người, như thế chết vài người là gì ... Á á ..."
Ông cụ nghe Vân Sơ nói vậy càng sôi máu:" Đánh chết thứ ác quan chết vài người không là gì ... Năm xưa thấy ngươi còn là quan tốt một lòng vì dân, giờ làm quan mấy năm dám nói ra lời coi mạng người như có rác rồi ..."
Kỷ vương Lý Thận nhàn nhã cầm ấm trà đứng dưới mái hiên, híp mắt cười nhìn lão thần tiên dùng cuốc đánh Vân Sơ, chẳng hề có ý khuyên can.
Hắn thấy Vân Sơ lừa người thành thói quen rồi, giờ dám bày ra thứ lời nói dối lớn như thế, đúng là không phải con người.
Lão thần tiên đánh mệt rồi, Vân Sơ cũng bị cuốc tới u đầu, thấy lão thần tiên thở dốc, vội dìu ông ngồi xuống, định đêm đâu đuôi chuyện này nói một lượt.
Không đợi Vân Sơ lên tiếng, lão thần tiên đã quả quyết nói:" Trên đời này không có ai trường sinh bất tử, một người cũng không có. Cho dù là đạo gia ta, cái gọi là nhục thân tạo hóa, bình giải thăng thiên thì chẳng qua chỉ là chết mà thôi, không phải thành tiên."
"Đạo môn tu đạo là tu cho kiếp này, là tu thanh tâm tự tại, tu đạo là quá trình tự nhiên, cùng mục nát với cỏ cây, không phải thọ cùng trời đất."
"Chỉ có những kẻ tẩu hỏa nhập ma mới muốn thành tiên, thành phật, tất cả đều là đám tà ma ngoại đạo."
Thế là không còn cách nào ăn nói nữa rồi, Vân Sơ đành vâng dạ luôn mồm. Lão thần tiên không ngại bách tính lấy danh nghĩa của mình đi kiếm tiền, nuôi thêm được vài đứa con, sống tốt hơn. Tuyệt không cho phép Vân Sơ đi lừa người đời có thể trưởng sinh bất tử.
Dù là vì bất kỳ lý do gì.
Cuối cùng Vân Sơ bị lão thần tiên nghỉ lấy sức xong tiếp tục dùng cuốc đuổi ra khỏi vương phủ, nghiêm khắc cảnh cáo y, dám dùng bốn chữ trường sinh bất tử đầu độc lòng người, sẽ tới tận nhà thanh lý môn hộ.
Vân Sơ về tới nhà thì mặt mày xước xát, trán vài cục u đã tím lại, bộ dạng thảm hại làm ai nấy kinh sợ. Khi biết ngọn nguồn, cả nhà không biết nói sao cho phải, nhất là Vân Na tức giận vô cùng, nhất quyết nói lão thần tiên ức hiếp ca ca mình.
Ngu Tu Dung sờ vết sưng trên đầu trượng phu mà rơi lệ:" Đang yên đang lành chàng đi chọc giận lão thần tiên làm cái gì? Những thứ kia quan trọng với chàng vậy sao?"
Vân Sơ chết không chịu sửa:" Nếu cần ta lấy mạng đổi thứ đó cũng được."
Một câu trong lúc bực bội của Vân Sơ thôi lại làm Ngu Tu Dung tim đập đánh thót, lần đầu tiên nàng nghe trượng phu nói vì thứ gì đó mà liều mạng.
Đầu bị đập sưng u chẳng có cách nào quá hữu hiệu, đành phải đợi máu bầm trong dần bị thân thể hấp thu.
Cũng may là tóc Vân Sơ rất dài, đội thêm mũ, buộc cái băng trán màu me mà y rất ghét lên, thế là không ai nhìn ra y từng bị ẩu đả nữa.
Thông qua cửa lão thần tiên không được, Vân Sơ viết thẳng ra luôn ích lợi những thứ mình tìm kiếm, đồng thời đem giá điều chỉnh lên con số một vạn.
Cuối cùng y lấy danh nghĩa phủ Lam Điền hầu đảm bảo, nói với tất cả mọi người, chỉ cần đem thứ đó tới, sau khi nghiệm chứng có thể trồng được, phủ Lam Điền hầu sẽ trả một vạn.
Địch Nhân Kiệt sau khi nghe tới chuyện Vân Sơ làm thì tới nhà mắng y lỗ mãng, chẳng may thứ đó bị bộ tộc hoặc quốc gia nào đó biết được đem dùng trước sẽ rất bất lợi cho Đại Đường.
Vân Sơ đáp, không cần biết ai có được, chỉ cần có người có được thứ đó, cuối cùng Đại Đường sẽ có, cho nên không sợ người ngoài biết.
"Nay bác sĩ nông học của ti nông tự bị ngươi rải tiền ra ép điên luôn rồi, ai nấy đi thử nghiệm cách tạp giao, lai hết quả nọ với quả kia. Chưa hết, nghe nói có người dùng lạc đà tạp giao với trâu, hi vọng sinh ra thứ trâu có sức chịu đựng như lạc đà. Có người gọi ngươi là huyện lệnh tạp giao, ngươi không tức giận à?" Địch Nhân Kiệt đi qua đi lại nói:
Vân Sơ cười thoải mái:" Không phẫn nộ, ta hi vọng bọn họ có thể tiếp tục kiên trì thí nghiệm. Thất bại không sao, chỉ cần làm ra thứ thích hợp cho bách tính nuôi trồng là đủ."
“Đương nhiên đừng dùng cách tạp giao này với người, làm hỏng nhân luân thì là chuyện tốt.”
"Khắp thiên hạ có lẽ chỉ có tên huyện lệnh ngươi nghĩ tới thông qua các loại nông sản để phú quốc cường dân." Địch Nhân Kiệt biết Vân Sơ cứng đầu, không lay chuyển nổi, đồng thời chuyện này y để trong lòng đã lâu, nhỏ giọng hỏi:" Sao ngươi biết thứ đó tồn tại trên đời, còn biết phải tìm ở đâu?"
"Những thứ ngươi bảo ta vẽ đó, thực sự tồn tại trên đời à?"
Vân Sơ nhìn Địch Nhân Kiệt rất lâu cuối cùng chỉ nói:" Ta chẳng những thấy mà còn từng ăn rồi, mùi vị ngon lắm."
Địch Nhân Kiệt hết cách, nửa đùa nửa thật nói:" Vậy ta đem những thứ đó in thành sách, đặt tên là Phú quốc sách."
Gần đây trong thành Trường An chẳng có mấy vụ án ác tính cần Địch Nhân Kiệt phải ra tay điều tra, thêm vào quyền thẩm duyệt quyển tông bị những Đại lý tự thừa khác tiếp nhận khiến hắn rất nhàn nhã.
Cũng phải thôi, vì mỗi lần đưa quyển tông cho hắn thẩm duyệt là thế nào hắn cũng phát hiện qua chỗ không ổn.
Tỉ lệ quyển tông bị hắn trả về bắt thẩm tra lại quá lớn, khiến quan viên địa phương bất mãn với Đại lý tự.
Thậm chí bọn họ còn tuyên bố, bảo đám Đại lý tự thừa chỉ biết ngồi trong công giải chỉ tay năm ngón tự xuống mà tra án.
Bọn họ thách thức nhầm người rồi, Địch Nhân Kiệt xuống địa phương nửa năm, tra ra có sáu pháp tào địa phương coi rẻ mạng người, dựa theo luật chém đầu bốn, một bị đày đi Lĩnh Nam câu cá, một đi Tây Vực ăn cát.
Sáu vị huyện lệnh năm đó bị đánh giá hạ hạ, tức là xử phạt nhẹ nhất cũng là giáng chức.
Bách tính nơi hắn đi qua thì hết sức vui mình, coi hắn như thần ... Thế là Địch Nhân Kiệt mất đi quyền thẩm hạch quyển tông.
Ba vị đại lý tự thừa kia vô cùng bận rộn, ngày nào cũng làm việc tới khuya, còn Địch Nhân Kiệt thành rảnh rỗi, thế là hắn tới quấy rầy Vân Sơ nghiên cứu thủ đoạn quản lý địa phương của y.
Tuy Địch Nhân Kiệt rảnh rang, nhưng trong nha môn Đại lý tự không một ai dám chỉ trích, vì ai cũng biết, hắn mà bận rộn là tai họa của tất cả mọi người trong Đại lý tự.
Cùng lúc đó thanh danh của Địch Nhân Kiệt lần nữa vang dội, tài phá án của hắn đến được tai hoàng đế.
Đương nhiên tất cả là nhờ thao tác của Ôn Nhu, khi Địch Nhân Kiệt bị người Đại lý tự cô lập đẩy ra bên lề, qua tài biên tập của Ôn Nhu biến thành Địch Nhân Kiệt là quan viên duy nhất hữu dụng, còn kẻ khác đều là phường giá áo túi cơm.
Cho dù luận điệu này đã truyền đi khắp nơi, giúp danh tiếng Địch Nhân Kiệt lên cao, nhưng Đại lý tự khanh Tân Mậu Tương vẫn vờ như không thấy. Chút sỉ nhục tới từ dân gian đối với viên quan lớn như ông ta mà nói chẳng ảnh hưởng gì, nếu thả cho Địch Nhân Kiệt làm theo ý muốn mới là vô trách nhiệm với các quan viên địa phương.