Đường Nhân Đích Xan Trác ( Dịch )

Chương 677 - Q3 - Chương 186: Quả Ớt Đầu Tiên.

Q3 - Chương 186: Quả ớt đầu tiên. Q3 - Chương 186: Quả ớt đầu tiên.

Vân Sơ không dại gì trực tiếp chỉ trích lời của Vũ Mị, lời của nàng thực tế có cái đúng của nó, nhìn vào kết cục của Chử Toại Lương hiện giờ hay Viên Sùng Hoán sau này cho thấy điều đó. Có điều vấn đề này còn quá phức tạp với Lý Hoằng, Vân Sơ chỉ nói:" Đó là vấn đề lập trường, có thể thay đổi theo vị trí hòa cảnh, không hoàn toàn đúng mọi lúc, nên ngươi cần nhìn vào bản chất vấn đề. Đứng trên lợi ích số đông không có nghĩa là hi sinh lợi ích bản thân hay người xung quanh, bất kỳ cách làm nào quá cực đoan cũng không tốt."

Lý Hoằng tựa hiểu tựa không, hai tay chống cằm, đột nhiên hỏi:" Nghe nói sư phụ bị lão thần tiên đánh cho sưng cả đầu đúng không?"

Vân Sơ mặt đen xì:" Ai nói với ngươi?"

"Vân Na tỷ tỷ nói, tỷ ấy bảo lão thần tiên bắt nạt sư phụ."

"Không phải lão thần tiên bắt nạt ta."

"Vậy nhất định là sư phụ đã làm việc gì đó cực kỳ sai lầm khiến lão thần tiên hết sức tức giận, đúng không?" Hai mắt Lý Hoằng sáng lấp lánh đầy tò mò:

Thằng nhãi này chơi với Vân Na chẳng học được cái gì hay, cơ mà học từ Vân Na thì cũng chẳng có gì hay, Vân Sơ hừ một tiếng, không thèm đáp.

Lý Hoằng che miệng cười trộm, sư phụ rất bao dung nhưng cũng có không ít tính xấu, không cẩn thận là ăn đòn ngay. Nó móc trong lòng ra một cái gói nhỏ, sau đó mở ra đưa cho Vân Sơ.

Vân Sơ chỉ nhìn một cái thôi là hơi thở ngừng lại, mắt trố ra, trong một tích tắc y nghĩ mình nhìn nhầm, nhưng thứ này làm sao mà nhầm được, run giọng hỏi:"Từ, từ … đâu có được đấy?"

Lý Hoằng nói nhỏ:" Lấy trộm ở chỗ mẫu hậu ta đấy, mẫu hậu chuẩn bị dùng chuyện này đối phó với sư phụ."

Ớt, đó là một quả ớt.

Vân Sơ hai mắt ngây ngất nhìn quả ở đỏ khô quắt trong khăn tay, thứ này vẫn đỏ rực, được bảo tồn cực tốt, lớp vỏ ngoài vẫn bóng.

Vậy mà y lại thấy một quả ớt.

Chẳng có chút chuẩn bị nào, Vân Sơ hoàn toàn chết lặng, đầu óc quay cuồng, hoàng hốt. Làm sao có thể như vậy được?

"Thứ này thuộc về ta." Đột nhiên như lên cơn, Vân Sơ dùng thế sét đánh không kịp bưng tai cướp lấy cái khăn tay, nhét ngay vào trong lòng:

Lý Hoằng bị giật khăn tay suýt ngã, vội vàng nói:" Mẫu hậu ta giám định rồi, thứ này có độc."

Vân Sơ như chẳng ngay thấy gì, thái độ thay đổi nhanh như chớp, thân thiết nắm lấy tay Lý Hoằng, nụ cười vô cùng ghê rợn:" Nói vậy là trong tay hoàng hậu còn rất nhiều thứ này sao?"

Lý Hoằng thấy ghê ghê người là, nó cảm tưởng nước dãi của Vân Sơ sắp chảy ra tới nơi rồi, len lén rụt tay lại ngồi nhích sang bên:" Tuy không nhiều, nhưng cũng có mười mấy quả. Thứ này không ngon chút nào, ăn vào còn trúng độc."

"Nhưng dùng làm thuốc độc lại không thể giết người. Sư phụ nói xem, thứ này có tác dụng gì?"

Thấy sư phụ cười vô thức, hai mắt ngây dại cứ như kẻ ngốc, Lý Hoằng xua xua tay trước mặt Vân Sơ:" Dù thế nào thì sư phụ cũng phải cẩn thận, mẫu hậu và phụ hoàng ta chuẩn bị dùng thứ này đối phó với người."

Vân Sơ cười khùng khục vô cùng ghê rợn:" Tốt lắm, vậy thì ta tiến cung, cầu kiến hoàng hậu, xin hết thứ này, về ăn chết luôn, họ khỏi ra tay."

Lý Hoằng vừa nghe liền ba hồn bảy vía bay luôn, cuống lên tóm chặt lấy tay Vân Sơ:" Nếu sư phụ đi không phải là bán đứng ta à? Nếu lần này bị mẫu hậu biết ta trộm đồ, sau này sẽ không trộm được nữa đâu."

Vân Sơ lúc này vì phát hiện ra ớt mà sung sướng tới đầu óc choáng váng rồi, nào còn để ý tới chuyện nhỏ Lý Hoằng ăn trộm bị phát hiện.

Nói cách khác việc giáo huấn Vân Sơ với Vũ Mị mà nói không phải chuyện lớn, nên Lý Hoằng mới ăn trộm thành công. Giả như nàng muốn hạ độc thủ với Vân Sơ thì Lý Hoằng chẳng có chút cơ hội nào.

Phát hiện ra ớt với Vân Sơ mà nói ý nghĩa hơn xa những gì Lý Hoằng có thể hiểu, vì có thứ này chứng tỏ có đường sang Châu Mỹ. Cho nên Vân Sơ muốn hỏi hoàng hậu, rốt cuộc là ai phát hiện ra thứ này đem về Trường An.

Đám cung vệ trơ mắt nhìn thái tử bị ném một cách thô bạo lên lưng ngựa, chưa kịp có phản ứng gì thì Vân Sơ nhảy lên theo, phóng ngựa chạy mất hút.

Một ngoại thần cầu kiến hoàng hậu là chuyện vô cùng thất lễ, cho nên Vân Sơ về nhà gọi cả Vân Na đi cùng.

Vân Na nghe nói đi gặp hoàng hậu thì cũng vui lắm, vì lần nào nó đi gặp hoằng hậu cũng thu được không ít ích lợi.

Lý Hoằng chẳng muốn theo Vân Sơ gặp mẫu thân mình chút nào, đầu óc quay cuồng, không biết phải giải thích chuyện mình ăn trộm thế nào đây.

Một cỗ xe ngựa chạy nhanh chở ba người vào Cung Thành.

Vũ Mị đang bế Lý Hiển nhìn trái nhìn phải, càng nhìn càng thích thì nghe nói Vân Sơ, thái tử, Vân Na cầu kiến.

Nàng hơi ngạc nhiên, Vân Sơ chưa từng cầu kiến mình, cẩn thận đặt Lý Hiển xuống, ngồi bên dỗ dành nhi tử mình yêu thương ngủ say rồi mới đi thay trang phục chuẩn bị gặp ngoại thần. Mặc lên người chiếc áo choàng lớn cầu kỳ, đợi rèm châu hạ xuống, nữ quan cung nhân tới đầy đủ, Vũ Mị mới tuyên triệu Vân Sơ.

Lý Hoằng tới một cái là chui ngay vào trong rèm châu. Tiếp ngay đó Vân Na cũng bị Vũ Mị gọi vào trong, chỉ còn một mình Vân Sơ lúng túng đứng giữa Lưỡng Nghi điện mênh mông không ai ngó ngàng tới

Bên trong rèm châu truyền ra giọng của Lý Hoằng, tuy nó nói không lớn nhưng Vân Sơ cũng nghe được Lý Hoằng đang ra sức đùn đẩy chuyện mình trộm đồ, còn cổ vũ mẫu thân đòi Vân Sơ một vạn quan.

Tiếp đó truyền ra tiếng Vân Na nói rất nhanh, ra sức biện giải cho ca ca, nó trực tiếp chỉ ra, đây là hậu quả việc Lý Hoằng ăn trộm quen tay thành thói. Nói Lý Hoằng ăn trộm ớt đi tìm ca ca mình khoe khoang mới có cảnh này.

Vân Na còn lấy chuyện Lý Hoằng vay mình rất nhiều tiền làm ví dụ, nỗ lực chứng minh cho Vũ Mị thấy, nhi tử của nàng, Đại Đường thái tử Lý Hoằng là thứ tiểu nhân vô sỉ tính cách ti tiện, lời nói không thể tin được.

Chắc là Vân Na cáo trạng thành công rồi, cho nên Lý Hoằng không biết bị ai đẩy ra khỏi rèm châu, cùng Vân Sơ ngồi lên bồ đoàn do cung nhân mang cho.

Cái mặt nó đờ đẫn, hẳn còn chưa hết choáng váng vì những gì vừa xảy ra.

Cú sốc đầu đời chỉ đến thế mà thôi.

"Đó chính là ớt mà ngươi nói sao?"

Vân Sơ lấy ra quả ớt cực đẹp có được từ chỗ Lý Hoằng, cung kính đáp:" Đúng ạ."

Giọng Vũ Mị rất khó đoán cảm xúc từ sau rèm châu truyền ra:" Ngươi khẳng định đây chính là thứ cây ớt mà ngươi nói là có lợi cho vạn dân chứ?"

Vân Sơ ưỡn thẳng lưng, dùng thái độ trang trọng nhất đáp:" Đúng ạ!"

Vũ Mị lại hỏi:" Ngươi sẵn lòng vì thứ này mà trả một vạn quan."

"Vậy phải xem hoàng hậu bán thứ này cho huyện Vạn Niên hay là bán cho vi thần."

"Có gì khác nhau?"

"Bán cho huyện Vạn Niên, vậy thứ này từ nay về sau sẽ là đặc sản của huyện Vạn Niên, làm giàu vạn dân. Nếu bán cho vi thần, vậy thứ này do Vân gia độc quyền sở hữu, làm giàu một mình Vân gia."

Vũ Mị không trả lời ngay, chỉ nói:" Có vẻ ngươi rất tự tin."

(*) Mình cũng sốc luôn, diễn biến này quả thực không ngờ tới, đâu ra có ớt được?

Bình Luận (0)
Comment