Đường Nhân Đích Xan Trác ( Dịch )

Chương 678 - Q3 - Chương 187: Người Thử Độc. (1)

Q3 - Chương 187: Người thử độc. (1) Q3 - Chương 187: Người thử độc. (1)

Giọng Vân Sơ vang vang khắp Lưỡng Nghi điện:" Bẩm hoàng hậu, ớt vì có vị độc đáo, kích thích tiết nước bọt, nâng cao cơn thèm ăn, xúc tiến tiêu hóa hấp thụ thức ăn, giảm triệu chứng ăn không tiêu."

"Ớt còn có tác dụng khử trùng, giống với thuốc sát trùng, có thể diệt được ít độc trong cơ thể, làm con người giảm bớt bệnh tật."

"Ngoài ra ớt vị cay, tính nhiệt, có tác dụng toát mồ hôi giải cảm, tỳ vị hư, đối với bách tính sống ở nơi quanh năm ẩm thấp, càng là ân điển của trời cao."

Vũ Mị ồ lên:" Khanh khẳng định thứ này ăn được à?"

Vân Sơ tiếc nuối nâng quả ớt khô lên, ánh mắt mang cả niềm vui lẫn đau khổ:" Tiếc là quá ít, nếu không thứ này ăn với món mỳ Quan Trung chúng ta phải xưng là tuyệt vời."

Trong rèm im lặng khá lâu, rồi có nữ quan bê một cái sọt ra. Vân Sơ vừa nhìn một cái, ánh mắt liền trở nên nóng rực, y muốn lên cơn điên rồi, vậy mà Lý Hoằng nói chỉ có mười mấy quả, y nhận lấy cái sọt. Chỉ thấy trong sọt toàn là ớt màu đỏ, quả nào quả nấy một màu đỏ rực, thậm chí có quả đỏ tới thâm lại. Quả ớt mà Lý Hoằng lén trôm cho y rất giống với ớt chỉ thiên, còn trong sọt thì ớt dài ngắn khác nhau, thuộc nhiều chủng loại ớt.

Bao năm rồi mới thấy ớt, Vân Sơ muốn khóc, chẳng còn để ý tới lễ nghi gì nữa, vội vàng phân ra mấy loại ớt khác nhau, trắng trợn giấu vào ống tay áo.

Lý Hoằng ở bên cạnh ra sức ho, nó thấy Vân Sơ quá đáng lắm rồi, không ngờ Vũ Mị thấy Vân Sơ trộm cắp thì càng tin lời của y là thật.

"Bản cung cho súc sinh thử, chúng tỏ ra vô cùng đau đớn, cho người thử, cũng thống khổ vô cùng. Trên đời này sao lại có người ăn thứ như vậy chứ?"

Vân Sơ bê sọt ớt nói:" Đó là vì họ không biết cách ăn, nếu không thì sẽ càng ăn càng thích, không sao bỏ được."

"Thật vậy sao?"

Vân Sơ không làm sao xoa dịu kích động trong lòng:" Nếu hoàng hậu đã có ớt, vậy cho thần hỏi, khoai tây, khoai lang, ngọc mễ mà thần muốn ở đâu?"

Vũ Mị ngạc nhiên:" Ý khanh là, những thứ đó xuất phát từ cùng một nơi."

"Đúng là như thế ạ, thứ này ắt tới từ biển, thần bạo gan đoán có lẽ là có chim ăn phải, sau đó bài tiết lên một hải đảo nào đó. Còn nếu thứ này tới từ quê hương của nó …” Nói tới đây Vân Sơ không kìm được run rung:”Vậy … vậy ắt có mấy thứ cây mà thần nói."

Vũ Mị không giải đáp lai lịch của ớt, mà nói:" Thứ ớt này coi như bản cung thưởng cho bách tính huyện Vạn Niên. Ái khanh có thể đem trồng, nhưng nếu muốn bán ra cho bách tính dùng, phải chứng minh được thứ này có thể ăn, không có độc."

“Nhất định phải cẩn thận, nghe rõ chưa?”

Đây mới là lần đầu tiên Vân Sơ thấy được bóng dáng một mẫu nghi thiên hạ, nghĩ cho bách tính, không phải chỉ là một hoàng hậu tàn nhãn đam mê quyền lực, khom người thi lễ:" Xin hoàng hậu chớ lo, một khi có đủ thứ này, thần sẽ không cho ai cơ hội ăn miếng đầu tiên đâu."

"Nói như vậy là khanh từng ăn thứ này rồi."

"Đó là thứ mùi vị đã ăn sâu vào xương tủy thần, đời này khó quên."

Vũ Mị nghe ra trong giọng Vân Sơ còn mang theo chút nghẹn ngào không kìm nén được, hỏi Vân Na:" Ngươi đã ăn chưa?"

Vân Na sớm đã nhìn sọt ớt tới chảy dãi:" Chưa ăn ạ, năm xưa ca ca ăn nhiều thứ kỳ quái lắm, nhưng không chịu cho dân nữ ăn. Chắc phải ngon lắm."

"Được rồi, Vân khanh lui đi."

Vân Sơ chỉ đợi câu này thôi, lập tức cáo từ ôm sọt ớt chạy mất cứ như sợ người ta đổi ý đòi lại, Lý Hoằng cũng vội vàng bám sát gót. Tiếp ngay đó Vân Na cũng từ sau rèm châu chui ra, đuổi theo hai người kia.

Vũ Mị sai người thu rèm châu, ôm cái bụng lớn đi qua đi lại một lúc, sai Xuân ma ma truyền Kim Nhu Như tới.

Rời khỏi Hoàng Cung một cái, Vân Sơ bóp cổ Lý Hoằng nhấc lên, ánh mắt có chút điên cuồng:" Thứ này rốt cuộc là ai hiến lên?"

Đầu Lý Hoằng sắp chạm vào xà nhà rồi, chân giãy dụa khó khăn, cuống quít nói:" Sư phụ, ta không biết, hôm kia mẫu hậu ta mang thứ này tới cho phụ hoàng xem, còn nói thế nào cũng phải lấy một vạn của sư phụ, dạy sư phụ một bài học, sau này chừa thói vung tiền bừa bãi."

"Họ có nói lai lịch không?"

"Không ạ, cũng có thể là có nói, nhưng mà sau khi đuổi ta đi. Sư phụ cũng biết, giờ phụ hoàng bàn chuyện lớn với mẫu hậu không để ta ở bên cạnh như trước nữa."

Vân Sơ thả Lý Hoằng ra, vỗ vỗ mặt nó:" Ngươi tốt nhất là làm rõ gốc gác thứ này. Nếu có thể tìm được tất cả những thứ ta muốn, ta đảm bảo, tương lai ngươi làm hoàng đế sẽ là hoàng đế khoan khoái nhất, dù cả ngày chơi bời vẫn được tôn xưng là hoàng đế anh minh."

"Thứ này quan trọng lắm à?" Lý Hoằng chưa tin lắm:

"Chỉ cần bách tính không chết đói, chuyện khác đều là chuyện nhỏ."

"Được rồi, thời gian tới ta sẽ bám lấy mẫu hậu, thăm dò tin tức cho sư phụ."

Vân Sơ bợp nó một phát:" Cút xéo, là thăm dò tin tức cho ngươi, có thứ này, ta sẽ trồng đầy đất phong của ngươi, sau đó từ từ cải tiến, trải qua mấy chục năm, chắc sẽ có hiệu quả."

Lý Hoằng nhìn Vân Sơ trân trân Vân Sơ:" Sư phụ giờ còn ý đồ với cả đất phong của ta à?"

Đúng lúc này Vân Na đuổi tới nơi, nghe thấy bợp ngay một phát:" Thứ quỷ nghèo như ngươi ai thèm ý đồ, ca ca ta đang giúp ngươi đó."

Lý Hoằng đưa hai tay ôm gáy ủy khuất nhìn đôi huynh muội bạo lực:" Toàn bộ thu nhập ở đất phong bị mẫu hậu ta lấy đi, nói sau khi lớn lên sẽ trả."

Vân Na bĩu môi:" Khi ta còn nhỏ, ca ca ta cũng nói với ta rất nhiều lời tương tự, cho tới bây giờ chẳng có mấy thứ được thực hiện."

"Mẫu hậu ta nhất ngôn cửu đỉnh, sẽ không lừa ta."

"Ca ca ta một chữ ngàn vàng, khắp thành Trường An đều tin ca ca ta không bao giờ lừa ai. Ngươi nói xem, ca ca ta có lừa người khác không?"

Có chứ, còn lừa rất nhiều người.

Thế là Vân Na và Lý Hoằng cùng không nói nữa, mặt đầy thù hận nhìn Vân Sơ hí hửng bê sọt ớt.

Hai đứa bé đáng thương, vì gặp phải người xấu mà nghi ngờ nhân loại.

Từ bề ngoài của những quả ớt trong sọt mà xét, chúng đều được lưu giữ cực kỳ hoàn chỉnh, cứ như một tác phẩm nghệ thuật. Cho nên Vân Sơ cho rằng, người hiến thứ này lên không coi nó là thực phẩm, chỉ để ngấm cho đẹp.

Vân Sơ hi vọng người đó đừng luộc lên, hoặc hấp chín phơi khô, nếu không y sẽ giết người.

Cẩn thận bóp nát một quả ớt, hạt trong đó rơi ra, Vân Sơ nhạt từng hạt một đặt trên đầu ngón tay, nhìn chăm chú qua ánh sáng chiếu từ rèm xe.

Vân Na và Lý Hoằng là hai đứa bé lòng hiếu kỳ thịnh vượng cũng thì hai cái đầu tới xem.

Nhìn cái hạt nhỏ xíu vàng vàng bèn bét, Lý Hoằng mất hứng:" Có gì đẹp đâu."

Vân Na tuy rất tin vào ca ca nhưng cũng gãi đầu gãi tai, chẳng nhìn ra cái gì.

Bình Luận (0)
Comment