Vân Sơ không giải thích, trong mắt người khác thì nó chỉ là hạt cỏ thôi, trong mắt y, thứ nhỏ bé này chứa đứng vô số trí tuệ.
Nhắm mắt lại nghĩ một lúc nghĩ làm sao để truyền đạt hết lợi ích thứ này, nếu mở đầu không tốt, sẽ khiến người ta có ấn tượng xấu. Ở xã hội còn rất bảo thủ này, phố biến những thứ mới luôn khó khăn, không như đời sau con người ta luôn săn lùng thứ mới lạ.
"Có thứ này những bách tính nghèo khổ không mua nổi các loại gia vị sẽ có thêm một hương vị cho món ăn, khiến bách tính cảm thấy cuộc sống không còn quá khổ nữa. Thức ăn là thứ tốt nhất an ùi lòng người."
"Nên thứ ớt này tuy nhỏ bé, tác dụng nó đem tới nhìn qua không dễ nhận ra, nhưng kỳ thực vô cùng to lớn."
Lý Hoằng không hiểu lời Vân Sơ nói lắm, nhưng nó nhìn vẻ mặt Vân Sơ rất nghiêm túc, không giống lại lừa mình:" Vậy ta đi hỏi phụ hoàng xem thứ này rốt cuộc ở đâu ra. Hỏi rõ rồi thì sư phụ định làm gì?"
Con ngươi Vân Sơ co lại:" Trước tiên là xin, xin không được thì mua, mua không được thì ngầm cướp, ngầm cướp không được thì đốt đuốc xách đao lên cướp ... Vì thứ này giết người phóng hỏa, không là gì!"
Lý Hoằng bị những lời này giật nảy mình, thì thào:" Nhưng lời này không nói với phụ hoàng nhé."
"Phải nói chứ, chuyện này ta phải làm, để bệ hạ biết ta sẵn sàng trả giá để có nó, ta còn cần bệ hạ giúp ta đạt thành mục tiêu."
Vân Sơ hai tay bóp bờ vai nhỏ của Lý Hoằng:" Chuyện ngươi sai người đi tìm hành tím khiến mấy trăm quân sĩ mất mạng bị người ta nói là tâm tính trẻ con, nói ngươi xa hoa ... Nhưng bây giờ ta nói với ngươi, làm tốt lắm, đây là công tích không thua kém mở mang bờ cõi."
"Trên bàn ăn của người Đường có thêm một món ăn, con người có thêm một phần hài lòng về cuộc sống, ý nghĩa sâu xa, từ từ ngươi sẽ thấy."
Lý Hoằng hớn hở gật đầu, chưa từng có ai khen ngợi nó như Vây Sơ, chỉ được khen một lần mà nó cực kỳ hưng phấn, còn vênh mặt lên với Vân Na.
Vân Na đưa tay ra:" Trả tiền đây."
"Tỷ nói không cần nữa mà."
"Giờ ta hối hận rồi, ngay cả tiền ngươi lấy danh nghĩa của ta ăn kẹo hồ lô cũng trả đây."
"Bây giờ ta không có tiền, sau này sẽ trả ..."
Kệ hai đứa bé chơi trò đòi tiền với quịt tiền không dứt, Vân Sơ cẩn thận xoa nát những quả ớt khô, thu hết lại hạt ớt. Mỗi hạt giống nho nhỏ này còn quý hơn cả vàng.
Khi Vân Sơ cho một hạt ớt vào miệng, Vân Na và Lý Hoằng đang giằng co tức thì khiếp đảm dừng tay, như sợ Vân Sơ ngay tức khắc sẽ độc phát thân vong vậy.
Thật may hạt giống không chín, Vân Sơ lấy túi tiền ra, đổ hết quả vàng, tiền đồng, mộc bài, bảo thạch đi, mặc Van Na và Lý Hoằng lao vào tranh cướp, cho hạt ớt vào đó, kiểm tra cẩn thận khẳng định không bỏ sót hạt nào mới thôi.
Vân Sơ về tới nhà, vừa thấy Lưu Nghĩa đã nói:" Đi đi, mời người nên mời tới nhà ta thử độc."
Ai nên mời, ai không nên mời, thêm vào hai chữ thử độc, Lưu Nghĩa hiểu ngay, tức là mời những người dù biết có độc cũng tới ăn.
Tuy ông ta ngạc nhiên vì sao lại mời người thử độc, nhưng gia chủ nói thì cứ làm là được.
Sọt ớt vẫn còn quá nửa, Vân Sơ vừa về nhà đã đi thẳng xuống bếp, dặn dò trù nương vài câu rồi cho vào nồi sắt đảo khô tới không còn chút hơi nước nào.
Riêng công đoạn này thôi đã khiến nhà bếp Vân gia như công xưởng khói độc, người tò mò vây quanh vốn rất đông, giờ chạy hết cả, chỉ còn lại mỗi Vân Sơ mặt buộc khăn che.
Tới ngay cả Ngu Tu Dung tuyên bố cùng sinh tử với trượng phu cũng cướp đường mà chạy.
Khi cái mùi cáy xé đặc thù của ớt lan tỏa, Vân Sơ cho vào cối đá giã gạo.
Vân Sơ không thích ăn ớt nát như bột, cho nên khi giã, y rất chú ý lực đạo, khi nhỏ như cỡ hạt gạo thì đỗ vào chậu gỗ sạch.
Không lâu sau khách mời kéo nhau tới, Địch Nhân Kiệt mặt buộc khăn che đi tới, dí mặt vào ngửi ngửi:" Cái mùi này không tốt lành gì, ăn được thật à?"
Ôn Nhu cũng buộc mấy lớp khăn, giọng ồm ồm truyền ra:" Đồ biến màu không ăn, đồ khó ngửi không ăn. Đồ sống hay chín quá không ăn, không đúng lúc không ăn, nêm nếm không đúng cách không ăn ..."
"Ngươi tự xem xem thứ ngươi làm ra phá bao nhiêu nguyên tắc của Khổng Tử rồi?"
Vân Sơ không thèm trở lời loại giọng điệu vô vị đí, hỏi Chung Quỳ:" Ngươi dám ăn không?"
Chung Quỳ trả lời đơn giản:" Hầu gia là người biết quý mạng sống nhất, ngài dám ăn, ti chức có gì không dám."
"Tốt!" Vân Sơ giơ ngón cái khen ngợi sự dứt khoát này, đi thử độc phải có tinh thần này chứ không phải mang giọng điệu thánh hiền đáng ghét ra.
Quay trở lại bếp đã tan không ít mùi, Vân Sơ cho chảo sắt lên bếp, đổ dầu cải, cho thêm hành hoa, gừng thái lát, đảo cho bốc mùi. Thấy trù nương đã hạ nồi mỳ đai lưng xuống thì vớt hết hành gừng ra.
Cho thêm muối, vừng vào ớt thái nát, sau đó đổ cả chảo dầu nóng lên trên, cái mùi quen thuộc bốc lên ngào ngạt.
Trù nương vớt mỳ ra, rắc lên ít tỏi bămm, dấm, Vân Sơ liến đổ hết dầu ớt nóng đang xèo xèo vào chậu mì. Chỉ thấy khói trắng bùng lên, thế là bát mì đai lưng mà y khao khát bao lâu đã xong.
Ớt vừa mới đảo qua dầu, sau đó đem trộn với dấm, tỏi băm, mùi vị liền phát sinh biến hóa cực lớn. Vị cay thuần túy kết hợp với vị chua, rồi được tỏi điều hòa, vị cay của ớt liền dịu hơn, kích thích hưởng vị tới cực điểm.
Địch Nhân Kiệt, Ôn Nhu và Chung Quỳ đã cầm sẵn bát nhìn Vân Sơ không chớp. Vân Sơ dùng đũa dài ra sức ngấy mì đai lưng phía dưới, sau đó kéo sợi mì lên, cho vào miệng mút sụt một tiếng.
Mì do trù nương Vân gia làm thì còn gì để chê nữa, bây giờ có thêm vị cay là gia vị thiếu sót cuối cùng, Vân Sơ rốt cuộc cũng được nếm thử mùi vị ngày đêm ao ước.
Chắc là vì nhiều năm rồi chưa ăn ót, Vân Sơ bị cay, có điều y biết ớt mang tới cho người ta cảm giác không phải mùi vị, mà là cơn đau.
Nhịn đau với bọn họ mà nói chẳng là cái gì, cho nên ba người Địch Nhân Kiệt sẵn sàng lấy dũng khí thử độc để ăn. Kệ cho Vân Na với Lý Hoằng đã nhìn mình ăn tới chảy nước dãi, Vân Sơ vẫn bảo trù nương cho mình bát nữa.
Có lẽ những người này sẽ ăn không quen, thậm chí thấy khó ăn, nhưng chẳng sao, Vân Sơ thích ăn cay, hơn nữa còn là loại cực kỳ thích ăn cay.
Thứ này đột nhiên xuất hiện, Vân Sơ thấy rằng đây là phần thưởng của ông trời giành cho mình.