Về tới nhà Vân Sơ liền gọi Thôi nương tử tới đại sảnh nói chuyện, biểu thị đây là cuộc nói chuyện chính của gia chủ, y cũng không vòng vo mà lập tức hỏi chuyện lễ giáo ma ma.
Thôi nương tử không lấy làm lạ, là quản sự nội vụ nếu không biết chuyện của Vân Na thì quá thân trách rồi, nhỏ giọng nói:" Lão thân sớm đoán hầu gia thế nào cũng hỏi tới mà. Tiểu nương tử tới tối hay cười trộm một mình, buổi tối lão thân đi đắp chăn cho tiểu nương tử, còn nghe thấy nói mớ ..."
"Câm mồm, Vân Na nằm mơ nói gì ta không muốn biết, ta chỉ hỏi ngươi, có thể mượn dùng lễ giáo ma ma của Thôi thị ngươi không?" Vân Sơ cắt lời:
Thôi nương tử khó xử:" Lễ giáo ma ma không thể mượn mà phải dùng lễ mời, lễ giáo ma ma của nữ tử cập kê khác với lễ giáo ma ma của nữ hài tử. Phàm là nữ tử của ngũ tính thất vọng đều giáo dưỡng nữ tử vô cùng nghiêm ngặt."
"Rất nhiều nhà vốn đi xuống, chỉ dựa vào dạy nữ nhi mà cuối cùng quật khởi."
"Lão thân lo người ta nói tiểu nương tử là Hồ nữ, không chịu dạy."
Vân Sơ không tin:" Chẳng qua là thêm tiền tài thôi."
Thôi nương tử cẩn thận nói:" Vẫn cần phu nhân ra mặt, nếu không được phải mượn danh Huyền Trang đại sư ..."
Vân Sơ phất tay:" Tùy ngươi, không cần biết làm gì, cứ mời lễ giáo ma ma tới nhà rồi tính.
"Lão thân đi chuẩn bị lễ, sau đó thăm dò trước, nếu họ đồng ý mới mời phu nhân ra mặt."
Đuổi Thôi nương tử đi, Vân Sơ nhìn Vân Na đang đứng ngắm lá cây cười ngốc nghếch, trong lòng đứa bé ngốc này hẳn đang ảo tưởng về ái tình mỹ hảo ngọt ngào.
Không sao, cứ để nói vui vẻ, ái tài mông lung mới là hoàn mỹ nhất ... Nếu không Vân Sơ sẽ biến nó thành hoàn mỹ.
Còn về phần tên Tiền Tâm Vũ đó có chịu phối hợp hay không, Vân Sơ không bận tâm, nếu hắn dám ý đồ xấu với Vân Na, vậy thì phải trả cái giá tương ứng, không cần biết hắn có trả được không.
Nữ nhân một khi có thai sẽ đem đại bộ phận sự chú ý đặt vào đứa con trong bụng, chẳng mẫn cảm với chuyện xung quanh nữa.
Nên người ta mới nói, mang thai một cái ngốc ba năm.
Ngu Tu Dung sau khi nghe đầu đuôi câu chuyện trượng phu kệ thì như hổ mẹ cuồng nộ, hận không thể xông vào nhà Tiền Cửu Lũng, xé xác tên tiểu bạch kiểm đó.
Đối với Vân Na, vị tẩu tẩu này coi như bảo bối.
"Bây giờ phải làm sao?" Ngu Tu Dung ngồi khoanh chân trên giường, hung dữ hỏi Vân Sơ:
" Còn làm sao, dù là ái tình vẫn phải trong khuôn khổ đạo đức lễ nghi, rồi sau đó là quên nhau thôi ..."
"Nếu quên không được thì sao?"
"Thì hắn sẽ chết một cách vô cùng mỹ lệ." Vân Sơ mặt thản nhiên, nhưng lời nói khiến người ta lạnh gáy:" Có một số người chết đi sẽ khiến người sống kiên cường hơn, khiến người sống thấy thế giới này thật mỹ lệ, đáng để sống thật tốt."
"Muội tử nhà chúng ta tâm trí chưa trường thành, vẫn chỉ mang tâm thái trẻ con, ái tình với nó như trò chơi, có người muốn dùng mạng để bồi dưỡng cho sự trưởng thành của nó, có gì không tốt."
Sau cơn mưa xuân hè đan xen đó, mùa hè nóng bức của Trường An tới.
Người có tiền ở Trường An bắt đầu thay áo tơ, áo tơ rất đẹp, chỉ là độ xuyên thấu rất cao, mặc một cái như không mặc, nên mọi người mặc ba cái trở lên.
Dù là thế Ngu Tu Dung mặc vào vẫn bị Vân Sơ nổi giận quát đi thay áo, ngay cả hai nụ hoa trước ngực cũng không che được, thứ y phục đó mặc làm gì?
Ngu Tu Dung hậm hực miễn cưỡng thay y phục dày, còn không ngừng trách mọc Vân Sơ, quý nữ Trường An toàn mặc thế.
Vân Sơ thừa nhận ở mặt cởi mở, y còn chẳng bằng người Đường. Cho nên khi Vân Na mặc bộ váy màu vàng nhạt nhảy ra hỏi ca ca xem có đẹp không, lửa giận của Vân Sơ muốn hất tung mái nhà.
Đứa bé này đang ở cái tuổi mặc gì chả đẹp, vấn đề là trừ yếm lót nội khố che chắn được một ít thì chẳng còn tác dụng gì, cả nốt ruồi trên vai Vân Na cũng hiện rõ ràng.
Thôi nương từ từ ngoài vào, Vân Sơ đảo mắt một cái, còn may, bà ta tuy cũng mặc váy tơ, nhưng bên trong có áo sam vải bông che đi rồi, nếu không Vân Sơ sẽ bị kích thích hồn lìa khỏi xác.
Chưa nói Ngu Tu Dung và Vân Na, đến cả huynh muội Vân Cẩm, Vân Cẩn chỉ mặc mỗi yếm không mặc quần chạy nhông nhông cũng làm Vân Sơ không chịu nổi.
Tuy hai đứa bé bụ bẩm đáng yêu hơn búp bê, Vân Sơ vẫn cho rằng nhi tử khuê nữ của mình nên bảo hộ chỗ riêng tư chứ.
Trước khi Vân Sơ đi Liêu Đông thì phong khí ở Trường An không như thế này, vẫn khá bảo thủ, mọi người để kiểu tóc truyền thông, y phục truyền thông, làm việc truyền thống, sống cuộc sống truyền thống.
Khi không ngừng có người giàu có ở ba nước chạy tới Trường An, hoặc bị bắt về Trường An, phong khí Trường An liền thay đổi lớn.
Đám phụ nhân thích kiểu tóc khoa trương của ba nước, y phục thì cũng tiến hóa giống người Hồ, lấy mỏng, nhẹ, lộ làm chủ, lấy thứ kỳ quái làm trang sức.
Đeo tóc giả lên, làm đầu mình giống gấu trúc, mặt dán hoa sen, hoa mai chưa đủ, có cả gà vịt và các loại chim.
Chết người nhát là cổ áo, trước khi Vân Sơ đi, cổ áo phụ nhân thường áp chặt ở yết hậu, thêm vào hoa văn phức tạp, chẳng nhìn thấy gì.
Bây giờ hay quá, cổ áo của họ đang không ngừng mở rộng, sợ nhất là đám Hồ cơ bán rượu ở chọ Tây giờ khoe quả nửa bầu ngực bên ngoài rồi.
Động phòng nến đỏ đêm qua
Sáng mai lên gác chào cha mẹ chồng
Vẽ mi đậm nhạt vừa xong
Nghiêng đầu khẽ hỏi đẹp không hỡi chàng?
Loại chuyện này đã thành thường nhật của phụ nhân người Đường rồi.
Ngu Tu Dung và Vân Na thay y phục trước kia, mông Vân Cẩm Vân Cẩn cũng bị quần cộc trẻ lại, Lý Tư mặc váy bó ngực nho nhỏ, cầm cái quạt chẳng nhỏ hơn đầu bao nhiêu, so với Vân Na càng giống nữ sĩ ưu nhã.
Từ khi tóc đứa bè này dày hơn, Ngu Tu Dung thích đem toàn bộ đồ trang sức có thể đeo gài lên đầu nó. Đó là vì đứa bé này xưa nay có hùng tâm tráng trí đem đầu mình biến thành nơi triển lãm trang sức.
Đánh vật nửa ngày trời mới xong chuyện ăn mặc để lên đường.
Mỗi lần tới Tê Vân Tự là Vân gia đều đi cả nhà, ngay cả Con khỉ già chân lành rồi vẫn không muốn động đậy cũng bị phó nhân bê lên xe ngựa.
Thêm vào Thôi nương tử dẫn theo bốn nha hoàn, Cửu phì dẫn theo sáu phó nhân, Vân gia rầm rộ rời hầu phủ.
(*) Năm họ lớn là Trịnh, Thôi, Lý, Lư, Vương. Trong đó Lý thị và Thôi thị chia làm 2 nhánh là thành bảy, vì thế gọi là Ngũ Tính Thất Vọng. Nữ nhân của của 5 họ này còn giá trị cao quý bằng mấy công chúa.