Đường Nhân Đích Xan Trác ( Dịch )

Chương 692 - Q3 - Chương 200: Cách Trị Sâu.

Q3 - Chương 200: Cách trị sâu. Q3 - Chương 200: Cách trị sâu.

Khi Vân Sơ bê bát sâu về Tê Vân Tự, Huyền Trang đang ngồi bên ao nước, hai chân cho vào ao, nói chuyện với Vân Na. Không biết Vân Na nói gì mà Huyền Trang nghe rất vui.

Con khỉ già nói với Vân Sơ:" Ngươi nghĩ ra xử lý bát sâu này ra sao chưa?"

Vân Sơ nhìn bát sâu đầy ắp, thản nhiên như không nói:" Chưa nghĩ ra, ngồi đợi xem biến hóa vậy, dù sao số sâu này là do hòa thượng bắt, nếu chết thì tội nghiệt tính lên đầu đám hòa thượng, liên quan cái rắm gì tới ta."

Con khỉ giả nói nhỏ:" Năm xưa ta và Huyền Trang lữ hành qua sa mạc, ông ấy không phải chưa sát sinh đâu ..."

Cái đó Vân Sơ hiểu, đi qua Tây Vực hỗn loạn như vậy, không muốn chết thì sớm muộn cũng phải giết người thôi. Y đi tìm tấm vải ướt, đắp lên bát, đặt bát lên cửa sổ, đám sâu này sống được không xem mệnh.

Đúng thế, đây là cách ứng phó của Vân Sơ, vì hòa thượng và đạo sĩ có chỗ tương thông, ví dụ --- Nghe thiên mệnh.

Nho gia mới là đám chú trọng nghịch thiên cải mệnh, còn mọi tôn giáo trên đời này đều nghe thiên mệnh, diễn giải khác nhau thôi, cho nên nhiều người có tín ngưỡng khi đối diện với cái chết tỏ ra rất ung dung.

Vân Sơ hi vọng bọn sâu trong bát cũng giác ngộ được điều đó.

Trong Tê Vân Tư gió thổi lồng lộng, từ cái lần Vân Na tới đây lánh nạn, ở đây xây thêm một tịnh viện nhỏ, bao quanh bởi tường ao, bên trong không rộng lắm, vẫn có một giếng nước, ba gian nhà, một cái sân và cây hồng.

Cây hồng che một phần ảnh sáng, Vân Sơ nằm xuống giường trúc mới phát hiện, cây hồng nở hoa rồi.

Hoa cây hồng rất chất phác, không có ngoại hình đẹp đẽ, chỉ có chuỗi hoa nhỏ màu vàng san sát với nhau, ẩn hiện giữa tán lá, nhìn xa xa chẳng thấy rõ hình dáng của nó, càng đừng nói tới nghỉ thấy hương hoa.

Cho nên hoa cây hồng nở rất chán, chẳng thơm, chẳng đẹp, đã thế còn ẩn mình dưới lá.

Ngu Tu Dung dẫn giả trẻ vào trong lễ phật, Con khỉ già ngủ rồi, Vân Sơ cũng định ngủ.

"Minh Thiện đại sư, ngài có biết nói không?"

"Mồm mọc trên mặt là để nói đấy, sao ngài lại không nói?"

"Có uống ít rượu ngọt không, ta còn chuyên môn mang thịt chó từ phường Quang Phúc tới cho ngài này, của Hồng Thiêu Khẩu đấy, ngài thích nhất còn gì."

Dù cách một bức tường dày, cao, cái giọng dụ dỗ tăng nhân phá giới của Vân Na vẫn ngoan cường truyền tới.

Lần này đám tăng nhân tựa hồ cực kỳ kiên quyết, không có một âm thanh nào đáp lại nó cả, chỉ có tiếng gió thổi cuốn theo ít lá rụng.

Tăng nhân chùa Thiếu Lâm sống rất khổ, do chùa ở sâu trong núi, bố thí rất ít, nghe nói chỉ có hơn 1000 mẫu ruộng dưới chân núi để duy trì cuộc sống.

Vì đó là cái chùa nghèo, không có điền hộ, nhiều tăng nhân vừa tu hành bái phật còn phải làm nông.

Vân Na hiến cho chùa Thiếu Lâm rất nhiều tiền, cho nên hòa thượng chùa Thiếu Lâm mới cam tâm tình nguyện tiếp tục ở lại Tề Vân Tự.

Nghĩ tới đó Vân Sơ bất giác liên tưởng tới vị đại hòa thượng chùa Thiếu Lâm thời mình, nói ra không tệ, ông ta biến chùa Thiếu Lâm thành công ty lớn, tiền kiếm vô số, trong chùa chẳng thiếu gì, duy chỉ thiếu người tu phật.

Ngày hôm sau Vân Sơ vén vải phủ bát đã khô lên, đại bộ sâu đã chết rồi, cũng có một số chưa chết.

Vân Sơ phun nước lên vải rồi lại úp vào, lòng mang đầy kỳ vọng đợi số sâu kia chết hết.

Thông qua Vân Na nói với Huyền Trang đại sư là sâu ông ta bắt được chết nhiều lắm rồi, Vân Na không mang về câu trả lời của Huyền Trang, nói đại sư chỉ cười thôi.

Sau khi đối phó rất qua loa với nhiệm vụ ca ca giao, Vân Na lại dẫn Lý Tư, huynh muội Vân Cẩn xách giỏ đi, tiếp tục xúi bẩy đám hòa thượng chùa Thiếu Lâm phá giới.

Võ tăng của chùa Thiếu Lâm có thể ăn thịt uống rượu, Vân Na biết điều đó, nhưng nó thích dùng rượu thịt dụ hòa thượng phạm giới luật.

Đôi khi Vân Sơ không hiểu nổi lối suy nghĩ kỳ quái của Vân Na.

Từ sau khi có thai, Ngu Tu Dung không ngủ ngoài sân cho mát nữa, theo như lời nàng thì con trong bụng nàng còn nhỏ, không dám ngủ bên ngoài sợ bị tiếp xúc với thứ kỳ quái.

Nàng nói thế có căn cứ, tiểu thiếp Thuần Vu thị được Lý Nghĩa Phù cứu ra từ trong ngục, khi ông ta đi làm truất trắc sứ Hà Bắc đã sinh ra một đứa bé.

Không ngờ đứa bé đó có đuôi.

Tuy Lý Nghĩa Phù đi Bà Bắc một năm rồi, ba ngày trước Thuần Vu thị mới sinh, nói đứa bé này là con ông ta thì quá lắm.

Nhưng Lý Nghĩa Phù nói đó là kết quả của "tình thâm", người khác chẳng thể nói gì.

Dù sao lai lịch đứa bé đó rất thần kỳ, sinh ra lại có cái đuôi dài nửa thước.

Buổi tối là thời gian Ngu Tu Dung thích nhất, lúc này nàng có thể dựa vào lòng trượng phu, hai người âu yếm nói những lời không thể để người ngoài biết.

"Phu quân ở Liêu Đông có nhớ thiếp không?" Ngu Tu Dung gác chân lên hông Vân Sơ:

"Nhớ, nhất là khi ngủ trên đất cứng, chỉ muốn ôm thân thể ấm áp của nàng ngủ."

"Không làm cái gì khác chứ?"

"Không tiện làm, ở Liêu Đông nhiều lúc ngủ xung quanh toàn là đồng bào."

"Bảo sao thiếp không có thai, thì ra là thế."

"Ta không có nhà mà nàng dám có thai, có tin ta cho một mồi lửa đốt nhà luôn không."

"Hi hi ... Vậy mà Lý Nghĩa Phù có thể đấy .. Ha ha ha .."

Nhìn Ngu Tu Dung cười lăn lộn trên giường, Vân Sơ vội giữ nàng lại, sợ cười dữ quá ảnh hưởng tới thai nhi, không dám nói chuyện lưu manh nữa.

Trăng bên ngoài rất sáng, chiếu cả mặt đất sáng như ban ngày, y đứng dậy ra ngoài sân, vén vải ướt phủ bát lên.

Vừa vén lên một cái, cả đám côn trùng có cánh từ trong bát bay vù lên trời, nhìn không rõ màu đám côn trùng đó, chỉ thấy đôi cánh được ánh trăng chiếu trong suốt, rất đẹp.

Đám côn trùng bay vòng quanh cửa sổ một hổi rồi toàn bộ hướng về mặt trăng, không ngừng lên cao, lên cao, cuối cùng bay qua trường cao tới Tê Vân Tự sát bên.

Vân Sơ nhìn số sâu chết trong bát, nhảy lên tóm lấy giờ tường, dùng sức đu người lên tường cao.

Phía bên kia tường, Huyền Trang đang chép kinh sách, trên đình đốt một ngọn nến cá voi cực sáng.

Đám côn trùng bay từ phía Vân Sơ qua đây đang tụ xung quanh chao đèn, muốn phá vỡ chao đèn, tiếp xúc thân mật với ngọn lửa.

Huyền Trang đặt bút lông xuống, quay sang Vân Sơ:" Giờ ngươi đã hiểu chưa?"

"Đa tạ đại sư dạy cho tại hạ cách trừ sâu."

"Ngươi biết ta không nói cái đó."

Vân Sơ cười vang:" Đại sư muốn biết gì, tại hạ biết sao nói vậy."

"Ngươi đã nghĩ ra phải lừa ta thế nào rồi phải không?"

"Tại hạ không dám. Tại hạ chỉ là một người ngu xuẩn, trong lòng có rất nhiều khúc mắc, muốn thỉnh giáo đại sư về chuyện xưa cũ."

Huyền Trang phất ống tay áo:" Tà ma ngoại đạo, nghiệt chướng, ngươi tới đây để phá hủy Phật tâm của ta sao? Đi đi."

Bình Luận (0)
Comment