Đường Nhân Đích Xan Trác ( Dịch )

Chương 694 - Q3 - Chương 202: Ai Cũng Muốn Biết Chân Tướng.

Q3 - Chương 202: Ai cũng muốn biết chân tướng. Q3 - Chương 202: Ai cũng muốn biết chân tướng.

Bá Thượng bốn bề bằng phẳng, chỉ có duy nhất một đỉnh núi bằng phẳng, trên đó có một cái hồ, quanh hồ cây cối sum xuê, nước trong hồ tràn ra, chảy theo đủ mọi hướng, len lỏi qua từng tảng đá hình thù kỳ quái chắn ngang, tạo thành những khe suối, thác nước nhỏ, tăng thêm không ít sinh khí cho phong cảnh u nhã nơi này.

Cá trong suối nhỏ sẽ không thể lớn, sách trong tay chẳng hay như sách thế giới trước của Vân Sơ, mà lão bà hài tử ở đây nên chẳng thể xem sách do Đồng Bản cực lực tiến cử.

Nên lúc này Vân Sơ đang xem kỳ phổ.

Hiện ở Đại Đường, người có sức cờ mạnh nhất là hoàng đế Lý Trị.

Cũng chỉ có hắn tung hoành giới cờ mấy chục năm chưa từng thất bại, dù là loại cao thủ cờ vây như Lý Tích, Trường Tôn Vô Kỵ cũng chưa bao giờ đánh thắng hắn, giỏi lắm là hòa.

Nghe Lý Hoằng nói, trong giới nữ, mẫu hậu nó chơi cờ vây số một, dù mẫu hậu nó chẳng biết chơi cờ.

Lý Hoằng một lòng cho rằng, đợi nó thực sự nắm Đông cung, nó sẽ là nhân vật đứng thứ ba trong giới cờ.

Nói ra cờ vây của Vân Sơ cao lắm, nhưng ở Đại Đường này tranh đoạt gì cũng vô nghĩa, vì lên tới một tầm cao nhất định, nó sẽ không còn liên quan gì tới bản lĩnh của ngươi nữa.

Vân Sơ trở thành Lam Điền hầu, nếu không có cơ duyên gì đặc thù thì đây là cực hạn mà y đạt được.

Sau này trừ khi y cứu giá, diệt quốc, nếu không chẳng tiến lên được nữa, cố gắng thế nào cũng vậy cả.

Cho nên Vân Sơ mặc niệm cho hùng tâm tráng chí xưa kia của mình, dùng đống thời gian đưa cả nhà đi dã ngoại.

Vân Na là đứa bé thiếu kiên nhẫn, chơi được một lúc thì chạy ra nơi giăng lưới, phát hiện chỉ có sáu con cá nhỏ như ngón tay nó. Giống dòng suối nhỏ này, bọn cá chẳng lớn được.

Có điều số cá nhỏ gần như trong suốt ấy cho vào bát, nhìn chúng bơi qua bơi lại cũng thú vị lắm, Vân Na quyết định mang về nhà nuôi.

Có mùi thơm, Vân Sơ đặt sách xuống nhìn, Tam Phì vóc dáng khôi ngô, uy phong lẫm liệt đứng bên cạnh bếp nướng dùng bơ nướng bò bít tết làm người ta ứa nước miếng.

Vân Sơ trước kia vốn cho rằng bơ không tồn tại trong thực đơn của người Đường, tới Trường An mới biết, chế phẩm sữa của Đại Đường cực kỳ phong phú, hơn nữa còn có lịch sử lâu đời, bất kể bơ, phô mai hay sữa chua đều có cả. Tất nhiên không quá phổ biến với bách tính, nhưng muốn kiếm cửa hiệu lâu năm vẫn có.

Khi người Hung Nô bị quân đội Đại Hán đuổi chạy bán sống bán chết, chiếm được cả vùng thảo nguyên chăn thả lớn, thì bơ cũng truyền vào thực đơn của người Hán.

Bò bít tết thì chỉ cần rắc ít muối là ngon lắm rồi, về phần hạt tiêu đen thì tới giờ Vân Sơ vẫn chưa tìm thấy.

Dùng đũa ăn bò bít tết là truyền thống Vân gia, mà người ăn bò bít tết khỏe nhất của Vân gia không phải huynh muội Vân Sơ hay ba đứa bé, mà là Ngu Tu Dung.

Bít tết to như lòng bàn tay, một mình nàng ăn liền ba miếng.

Còn là loại bít tết cả mỡ lẫn nạc nhé, Ngu Tu Dung một ngày ăn ba bữa cũng không chán.

Nhìn cả nhà mỗi người cầm một cãi đĩa bít tết, dùng đũa xiên qua miếng thịt gặm cực kỳ nhà quê, Vân Sơ thấy hạnh phúc tràn trề.

Bò bít tết mới chỉ là món đầu tiên thôi, tiếp theo còn có thịt bò nướng này, cuối cùng còn có cả một nồi nạm bò này, cung cấp đủ năng lượng vui chơi cả ngày luôn.

Còn rau của ấy à, người Vân gia không ai thích ăn thứ đó.

Khi Vân Sơ dùng dao cắt bít tết cho vào miệng mình cùng hai cái miệng nhỏ nhao nhao đòi ăn thì Cửu Phì từ phía Tê Vân Tự chạy tới.

Nghe hắn thì thầm bên tai, Vân Sơ ngẩn ra một lúc rồi nụ cười xuất hiện trên mặt.

Ngu Tu Dung đang cắn xé bít tết nhả ra hỏi:" Có tin tức gì tốt sao?"

Vân Sơ tiếp tục cho thịt vào cái miệng nhỏ của Vân Cẩm, nói:" Lão tướng quân Khế Tất Hà Lực về rồi."

Ngu Tu Dung vội hỏi:" Không phải nghe đồn đã chiến tử rồi sao?"

Vân Sơ lau cái miệng đầy mỡ của khuê nữ:" Ông ấy được phát hiện ra ở con kênh bên cạnh Lạc Dương, lúc đó vẫn hôn mê, sức khỏe suy nhược nghiêm trọng, dù sao người vẫn còn."

Ngu Tu Dung có chút sợ hãi, tới bên cạnh Vân Sơ hỏi nhỏ:" Phu quân phải đi à?"

"Ừ, bệ hạ hạ chỉ rồi, muốn thái y thự phải bằng mọi giá cứu cho được lão tướng quân." Vân Sơ đứng dậy thở dài:" Không cần nói cũng biết, ông ấy nhất định không chịu đầu hàng, bị người ta giam cầm hành hạ suốt một năm."

"Dù bệ hạ không ra ý nghỉ, ta cũng phải đi xem sao, giúp được phần sức nào hay chút đó."

Ngu Tu Dung khẩn thiết nói:" Năm mới thiếp thân đi bái phỏng lão thái quân, lão thái quân không cho người trong nhà nói tướng quân Khế Tất Hà Lực đã chết, chỉ nói ông ấy chưa chết, nhi tử của bà ấy nhất định không chết."

"Phu quân nghĩ cách đi, đừng để lão tướng quân chết, nếu không lão thái quân cũng không cầm cự được lâu đâu."

Vân Sơ gật đầu, dặn dò Vân Na trông coi chất tử chất nữ rồi tới Tê Vân Tự lấy ngựa.

Cưỡi ngựa chạy nhanh tới Hoàng Thành, Vân Sơ vội vàng tới thẳng thái y viện.

Lúc này bên trong thái y viện đã huyên náo lắm rồi.

Vô số tướng quân mặc khải giáp đứng trong sân, bọn họ đợi Khế Tất Hà Lực tỉnh lại, hỏi rõ kẻ địch là ai sẽ tức khắc hành động.

Vân Sơ mặc thường phục chạy vào, đám tướng quân nhìn y chằm chằm một hồi mới nhường đường cho y vào phòng bệnh.

Lúc này đây bọn họ không tin bất kỳ ai, chỉ cần không phải người trong hệ thống tướng môn thì đều ở diện khả nghi.

Khi Vân Sơ đi vào phòng bệnh thì Lão Hà, Lão Phó đã ở đó rồi, trong này cũng chật kín người là người, toàn là con cháu của gia tộc Khế Tất, ánh mắt bọn họ còn bất thiện hơn đám tướng quân ngoài kia, tưởng chừng chỉ một hành động khả nghi thôi, không cần biết là ai, họ sẽ lao vào chém thành mảnh vụn.

Vân Sơ hơi cau mày, đông người thế này hiển nhiên không tốt cho người bệnh, nhất thời không tiện nói gì, Khế Tất Hà Lực nằm trên giường bệnh trắng muốt thì như một bộ xương, trên thân thể gầy khô của ông ta chằng chịt vết thương cũ mới đủ kiểu.

Vết thương cũ thì đều là đao kiếm, cung cỏ, cùng vũ khí cùn để lại, còn vết thương mới là roi cùng với bà là sắt gây ra.

Chẳng kịp chào hỏi gì, Vân Sơ xem xét cẩn thận vết thương rồi hỏi Lão Hà:" Nếu phát hiện ở Lạc Dương vì sao nhất định phải đưa về Trường An cứu? Chúng ta tới đó chẳng phải tốt hơn sao?"

Lão Hà thở dài đáp:" Là do lão mẫu của lão tướng quân yêu cầu, lão thái quân nói, ông ấy dù có chết cũng phải chết trước mặt bệ hạ, nhất định phải chính miệng nói với bệ hạ, không đầu hàng địch, không phải bội Đại Đường."

…. ….

(*) Có câu truyện về lòng trung thành của Khế Tất Hà Lực, mình quên rồi, nhưng ông này thực sự nổi tiếng vì trung thành, trong khi đám hàng tướng các bộ tộc thảo nguyên phản như cơm bữa. À còn Hắc Xỉ Thường Chi nữa.

Bình Luận (0)
Comment