Vân Sơ không dám bình luận gì thêm về quyết định của lão thái quân kia, giờ chỉ một lòng cứu người, sau khi kiểm tra một lượt cả vết thương lần tình trạng phản ứng của cơ thể, kết luận Khế Tất Hà Lực vẫn hôn mê là do sức khỏe quá yếu, đây là cơ chế phòng vệ của thân thể, tức là còn cứu được:" Cho ông ấy uống chút nước muối đường đi, đã có dấu hiệu thoát nước rồi."
Lão Phó lắc đầu:" Không uống được, đã cho thuốc bổ nhưng không vào."
"Vậy thì ép đổ vào, chúng ta không còn thời gian trì hoãn nữa, nếu không lão tướng quân không qua được." Vân Sơ nói xong là cạy miệng Khế Tất Hà Lực ra, Lão Phó liền lấy châm đâm vào vị trí yết hầu, còn Lão Hà lấy ống làm bằng ruột dê luồn vào thực quản.
Trước mắt đám tướng quân, bộ khúc và người nhà Khế Tất Hà Lực, cái ống to cứ thế luồn sâu hơn một thước. Lưu Trường đem nước muối đường nhiệt độ vừa phải đổ vào phễu.
Dù sao còn nước thì còn tát, Vân Sơ đổ vào dạ dày Khế Tất Hà Lực đầy một bát nước muối đường.
Chưa đợi Lão Hà rút ống ra, Vân Sơ và Lão Phó đã đỡ thân trên Khế Tất Hà Lực lên, tránh nước chảy từ dạ dày ra vào khí quản, làm ông ta chết sặc.
Đợi thêm một lúc Lão Phó bắt mạch, mạch không có thay đổi gì, chứng tỏ biện pháp thô bạo của Vân Sơ không có tác dụng.
Lão Phó, Lão Hà đều là danh y, điểm không hay duy nhất của họ là nhát gan, chuyện Vân Sơ làm chẳng lẽ họ không biết à? Chẳng qua là không dám thôi.
Bọn họ thà dùng cách truyền thống nhất, bình ổn nhất, không thể bới móc được gì, tránh không cứu được Khế Tất Hà Lực cũng không đến nỗi mất mạng.
Bên giường bệnh có một lão phụ vừa gầy vừa nhỏ, có thể so với Con khỉ già, tuổi không biết bao nhiêu rồi, nói trăm tuổi chắc cũng có người tin.
Từ lúc Vân Sơ vào tới giờ, bà chưa nói một lời, còn ngăn cản những người nổi giận xông tới muốn găn cản y dùng thủ đoạn thô bạo vô lễ.
Lão phụ nhân bình tĩnh nói với Vân Sơ:" Vân hầu có cách gì cứ dùng đi, nó sống được hay không không sao, lão thân chỉ muốn nó chính miệng nói, nó không phản bội Đại Đường."
Vân Sơ cười:" Lão thái quân quá lo rồi, vết thương trên người công gia tuy đáng sợ, kỳ thực đại bộ phận là thương tích ngoài da. Khi tiểu tử tới đã phái khoái mã tới Chung Nam Sơn mời lão thần tiên, không bao lâu nữa lão thần tiên sẽ về."
"Tới lúc đó công gia muốn chết cũng khó ấy chứ."
Lời Vân Sơ tuy có chút đùa cợt, vốn không nên nói vào lúc này, nhưng chính vì thế làm lão thái quân yên tâm hơn, nhất là còn ba chữ lão thần tiên, ai cũng thấy y nói có lý.
Khế Tất Hà Lực là người Đại Đường, không cần biết ông ta là người tộc nào, ông ta không phải người Hán cũng không hề gì, ông ta thừa nhận Đại Đường, coi Đại Đường quốc gia của mình, đổ máu hi sinh vì nó, trong mắt Vân Sơ, ông ta là anh hùng.
Bởi thế Vân Sơ không ngại mạo hiểm để cứu ông ta.
Chuyện Khế Tất Hà Lực trở về với Đại Đường mà nói là vô cùng quan trọng, khiến những cơn sóng ngầm triều đường cuộn trào.
Đại Đường không phải không cho tướng quân bị địch bắt, nếu cho rằng tướng quân thì phải chiến tử chứ không được rơi vào tay địch, vậy thì quá nửa số công thần khai quốc đã chết không đất chôn.
Khế Tất Hà Lực bị bắt nhưng không đổi chí, càng là tấm gương cho các tướng quân Đại Đường.
Theo lý mà nói, Khế Tất Hà Lực trở về, đám người Lý Tích, Tô Định Phương phải tới ngay mới đúng, Vân Sơ nhìn trái ngó phải, những người tới toàn là đám tôm tép không biết được mấy chuyện, cá lớn cá sấu thì không thấy một ai.
Lão Hà hòa tô Hợp Hương vào thuốc sát trùng, xoa lòng bàn chân, bàn tay, sườn, trán của Khế Tất Hà Lực, nghe nói làm thế khiến người hôn mê mau chóng tỉnh lại.
Nếu Khế Tất Hà Lực không tỉnh lại được, vậy hoàng đế và đám đại lão không tới nữa, quy cách tang lễ sẽ giảm mấy bậc.
Từ nay tộc Khế Tất muốn làm quan hưởng phúc ở Đại Đường, độ khó tăng lên mấy bậc.
Cho nên lão thái quân kỳ vọng nhi tử tỉnh lại, vì gia tộc, phải tỉnh lại, dù chỉ để nói một câu thôi cũng đủ rồi.
Hai người Lão Hà, Vân Sơ bận rộn hồi lâu, biện pháp gì cũng dám thử, Lão Phó nãy giờ tay không rời mạch của Khế Tất Hà Lực, nói:" Mạch đã mạnh hơn vừa rồi."
Vậy là nước đường muối có tác dụng rồi, Vân Sơ lại tiếp tục đổ cho Khế Tất Hà Lực ít sữa trâu ấm. Kỳ thực muốn Khế Tất Hà Lực tỉnh ngay, khỏe mạnh trong thời gian ngắn thì Vân Sơ có cách, đó là nhân sâm, nhưng đợi sức thuốc qua đi, vị lão tướng quân này cũng không còn.
Bởi thế cách cứu chữa của Vân Sơ nhìn như thô bạo, nhưng là cách chắc chắn nhất cứu mạng Khế Tất Hà Lực.
Bận rộn nửa canh giờ, Tôn Tư Mạc đã trở về.
Ông không nhìn Khế Tất Hà Lực hôn mê mà nói với lão thái quân:" Nghĩ cho kỹ, ông ta hôn mê rất có lợi cho sức khỏe, đợi thân thể phục hồi thì tự nhiên sẽ tỉnh lại."
"Nếu bây giờ cưỡng ép đánh thức, tổn thọ năm năm là ít, nói không chừng chết ngay lập tức."
Lão thái quân run run tới trước mặt Tôn Tư Mạc thi lễ:" Xin lão thần tiên phóng tay mà làm, lão phụ chỉ mong nhi tử tỉnh lại."
Tôn Tư Mạc tới bên giường xem mạch, xem mí mắt Khế Tất Hà Lực, gật gù khen ngợi đám Lão Hà:" Sinh cơ chưa đứt, thế này vẫn cứu được, tiếp tục ngủ bồi bổ sinh khí là tốt nhất, thân thể hao tổn quá độ mà thôi. Các ngươi không cưỡng chế đánh thức là đúng."
Lão thái quân cuống lên, nó to:" Xin lão thần tiên thi pháp, sống chết lão phụ đều không trách."
"Ta ngày sau ắt sẽ tỉnh, lão phu không biết các ngươi vì sao mà gấp gáp đánh thức hắn như thế, nhưng chuyện lớn tới mấy cũng không bằng mạng người. Đã tới thái y viện rồi, chữa trị ra sao do y giả quyết."
"Đạo trưởng, lão phụ là mẹ nó, lão phụ có quyền."
Tôn Tư Mạc phất tay:" Bà có là tổ tiên của hắn cũng không được, y giả chỉ chịu trách nhiệm với người bệnh, muốn làm cha, làm mẹ thì đợi hắn tỉnh lại."
Thấy lão thần tiên nổi giận rồi, Vân Sơ không khách khí nữa, tóm cổ đám người tranh đoạt dưỡng khí với bệnh nhân ném ra ngoài cửa, bao gồm cả lão nương của Khế Tất Hà Lực, có điều với bà cụ chỉ khách khí mời ra.
Nghe nói lão thân tiên tới cứu Khế Tất Hà Lực rồi, đám lão soái thể hiện tích cực hẳn.
Lý Tích phái người đưa một củ sâm núi già tới.
Trình Giảo Kim phái người đưa tới một cái dái hổ.
Tô Định Phương phái người đưa tới một cây linh chi cực lớn đã mọc thành gỗ không được cái tác dụng chó gì.
Lương Kiến Phương phái người đưa tới một cái mật gấu.
Tôn Nhân Sư phái người đưa tới một hộp gọi là bảo dược cứu mạng. Vân Sơ mở ra xem phát hiện thứ bên trong có ánh vàng chói mắt, y thuận tay nhét cho Lão Hà mắt tỏa ánh kim.