Đường Nhân Đích Xan Trác ( Dịch )

Chương 697 - Q3 - Chương 205: Lại Người Nữa Bị Đưa Vào Phòng Tối.

Q3 - Chương 205: Lại người nữa bị đưa vào phòng tối. Q3 - Chương 205: Lại người nữa bị đưa vào phòng tối.

Lão thần tiên thì không cần mặc lên người bất kỳ thứ gì để biểu trưng thân phận, dù ở đâu ông cũng là trung tâm, y giả còn lại đều lập tức thành lâu la của ông.

"Mạch ổn định, tiết tấu rõ ràng, không hổ là mãnh tướng từ núi xương biển máu xông ra, ý chí rất kiên cường. Trông coi cho tốt, ngày mai có thể cho dùng ít nhân sâm, ngày thứ ba cho ăn nước cháo, lúc đó có thể tỉnh lại rồi."

Lão thần tiên khi nói những lời này cố ý nhìn lão thái quân chống quải trượng ngồi trong góc như tượng gỗ.

Hai hàng nước mắt lão thái quân chảy dài, nhìn có vẻ vô cùng tuyệt vọng, xem ra chuyện mục trường Âm Sơn vì Khế Tất Hà Lực hôn mê mà xảy ra biến cố rồi.

Lão thần tiên không thèm quan tâm chuyện lặt vặt này, xác định Khế Tất Hà Lực trong thời gian ngắn không chết được, chuẩn bị về Chung Nam Sơn.

Trước khi đi ông còn dặn Vân Sơ:" Bảo với Chung Quỳ, trong thời gian tới có người tìm hắn, dựng lại u minh địa phủ là công đức lớn, mình hắn không nhận được. Mà âm quân địa phủ đúng là không thể do hắn tự quyết, chuyện đó phạm kỵ húy nhiều lắm, làm việc cẩn thận."

Vân Sơ vâng dạ dìu lão thần tiên lên xe, trước khi xe đi, ông lại vén rèm nói:" Chuyện vừa rồi ngươi làm tốt lắm, không cần hơn thua với bách tính, thắng bại nhất thời có là gì, phải nhìn lâu dài."

Nói xong bảo xe lên đường, bánh xe gỗ lọc cọc nghiến lên sàn đá Hoàng Thành chầm chậm mà đi.

Nguyên nhân duy nhất lão thần tiên ở lại Trường An là vì không yên tâm về Lý Thận, tuy ông là người xuất gia, nhưng sống tình cảm hơn bất kỳ ai.

Vân Sơ chuẩn bị quay về Thái y viện thì lại thấy Hạ Lan Mẫn Chi và Đốn Châu.

Lúc này Hạ Lan Mẫn Chi vẫn ngồi xe lăn, gần quắt người, nhưng trông rất có tinh thần, nhất là đôi mắt sáng như ánh sao vậy. Vì phải để tang, râu của hắn khá dài rồi, phối hợp gương mặt gày gò, có ý vị cổ xưa.

Thấy Vân Sơ, Hạ Lan Mẫn Chi từ xe lăn đứng lên:" Nhiều ngày không gặp, Vân hầu khỏe chứ?"

Vân Sơ đáp lễ:" Thấy Chu công thần thái ngời ngời, Vân mỗ chúc mừng."

"Vân hầu là người đầu tiên không khuyên ta kiềm chế bi thương đấy."

"Người chết đi rồi, người sống càng cần tự cường mà."

Hạ Lan Mẫn Chi gật đầu:" Nay trong phủ còn lại mình mỗ thôi, không muốn tự cường cũng không được, chỉ vẻn vẹn là còn sống thôi."

Vân Sơ quay sang Đốn Châu:" Đốn Châu cô nương thần thái hơn xưa, xem ra đất đai Đại Đường rất hợp với cô nương."

Đốn Châu thay đổi hắn thói điêu ngoa dã man trước kia, hơn nữa học tiếng Trường An rất nhanh:" Nếu Vân hầu tới Dường Đồng làm khách sẽ phát hiện đất đai Tượng Hùng tộc thấm nhuần vạn vật."

Vân Sơ bất ngờ:" Chưa gặp không lâu, Đốn Châu cô nương làm Vân mỗ nhìn với con mắt khác rồi."

Hạ Lan Mẫn Chi vỗ vỗ tay Đốn Châu:" Đợi chân ta khỏi hẳn sẽ đi Dương Đồng rồi, không biết Vân hầu có gì chỉ giáo không?"

"Hạ Lan huynh hơn Vân mỗ chục lần, lại có Đốn Châu cô nương toàn lực tương trợ, vang danh Thổ Phồn là chuyện trong tầm tay. Nếu nghe lời Vân mỗ nói lung tung lại chỉ thêm phiền não."

Dù Hạ Lan Mẫn Chi hay Vân Sơ lúc này đều biết lời bản thân đều là phun rắm cả, nhưng ngoài phun rắm ra thì còn gì để nói với nhau đâu.

Để rắm đậm hơn chút, Vân Sơ lấy trong lòng ngọc bội song ngư đặt lên tay Hạ Lan Mẫn Chi:" Chuyện tốt thành đôi, thứ này đeo trên người Vân mỗ thời gian dài, hôm nay có cơ hội tặng cho Chu công, mong Chu công ở Thổ Phồn bình an."

Hạ Lan Mẫn Chi xem ngọc bội một lúc tạ ơn, sau đó tách đôi ngọc bội ra, đưa phần con cá nhỏ cho Đốn Châu:" Nàng đeo lên đi, âm dương song ngư, đây là thứ cát tường."

Vân Sơ không tin Đốn Châu đã quên thù hận với mình, y biết, chỉ cần có cơ hội, nhất định sẽ băm nát mình như tương.

Chẳng qua Đốn Châu theo Hạ Lan Mẫn Chi học được cách ngụy trang rồi, đeo lên người làm bộ vui vẻ lắm.

Vân Sơ thấy người ta nhận lễ vật rồi, nói nhỏ:" Hạ Lan huynh, nếu ở Dương Đồng thấy buồn chán thì tới Thổ Cốc Hồn chơi, Từ Kính Nghiệp tuy bị Anh công trục suất, nhưng cũng là thiếu niên anh kiệt."

"Hai người vừa vặn là anh hùng trọng hùng, qua lại một chút."

Nói rồi cáo biệt, Vân Sơ phun rắm liên hồi về quan thự của mình, chuẩn bị kiếm vài hồ sơ bệnh án mà mình chưa được, củng cố danh hiệu đệ tử Tôn Tư Mạc của y.

Vì Khế Tất Hà Lực mà Vân Sơ chuyên môn ở lại Thái y viện hai ngày.

Thế nhưng khi mí mắt Khế Tất Hà Lực vừa cử động, Đại lý tự khanh Tân Mậu Tương tới đuổi hết người không liên quan đi, bản thân gác trong phòng bệnh.

Vân Sơ còn cho rằng mình là y sinh chủ trì chữa bệnh thì không phải đi, không ngờ cũng thành người không liên quan bị đuổi ra ngoài.

Thế là Vân Sơ, Lão Phó, Lão Hà mỗi người cầm một cái ấm trà bằng đất đỏ nung, mở cửa sổ ra, vừa uống trà vừa nhìn viện tử đối diện xem náo nhiệt."

"Chắc giờ Khế Tất Hà Lực tỉnh rồi."

"Lão phu thấy ông ta tỉnh trước rồi, không nói gì xem ra đợi bệ hạ tới mới nói."

"Sao phải đợi bệ hạ tới nhỉ?"

"Ài, dù sao chúng ta cũng cứu sống ống ấy rồi, chuyện còn lại liên quan gì đâu."

"Thì hiếu kỳ thôi mà, ai chẳng có."

Lão Hà xách một ấm nước sôi tới, thêm nước cho ba người:" Ngươi hiếu kỳ lớn như thế thì ta cho ngươi biết một chuyện, trong gian phòng tối kia nhốt một nữ nhân, qua tiếng hét ta đoán ra là nữ nhân Tân La."

Lão Phó thở dài rời phòng, ông ghét chuyện u ám của hoàng gia, biết ít chút nào hay chút đó, biết nhiều chẳng ích gì.

Vân Sơ ngớ ra, y biết gian phòng kia mà Lão Hà nói là phòng nào, vì nơi đó mà Lão Hà sợ mất ăn mất ngủ, chạy tới Liễu Châu theo lão thần tiên chữa bệnh mới thoát.

Xem ra trải qua một phen sinh tử ở Liêu Đông, cái gan của Lão Hà to lên nhiều rồi.

Nữ nhân Tân La nào đủ thân phận bị giam trong đó chứ? Vân Sơ chỉ có thể nghĩ tới nàng Nhạc Lãng công chúa kia mà thôi.

Nguyên nhân y cũng đoán ra, chắc là vì nguồn gốc mấy thứ hạt giống rồi.

Khi hai người đang thì thầm trong quan thự thì một đám cung vệ hung hăng tràn vào Thái ý viện.

Trong đó có một số cung vệ còn dẫn theo mấy con chó, đám chó vào một cái là sục sạo khắp nơi.

Xem ra hoàng đế sắp tới.

Từ khi thuốc nổ xuất hiện cũng có một cái lợi, đó là hoàng đế không tùy tiện rời hoàng cung nữ.

Không chỉ hoàng đế mà cả mấy đại lão thấy mạng mình còn đáng vài đồng không dễ dàng xuất hiện ở chỗ đông người.

Chỉ có loại người không đáng tiền như Vân Sơ chạy khắp nơi, hiện đang sống rất có tư vị.

Bình Luận (0)
Comment