Hoàng đế đã ba năm rồi chưa tới cung Vạn Niên tránh nắng, nghe nói hiện lại sắp đổi về thành cung Cửu Thành, vì có thứ thuốc nổ kia, hoàng đế rốt cuộc tin cách nói mọi thứ trên đời không toàn vẹn của thái tông rồi.
Không hoàn mỹ mới là nhân gian, thập toàn thập mỹ chỉ có ở trên trời.
Vân Sơ và Lão Hà vươn dài cổ nhìn về phía phòng bệnh của Khế Tất Hà Lực, không lâu sau thấy đám đại lão quân đội cầm đầu là Lý Tích từ trong đi ra. Vậy là những lời Khế Tất Hà Lực nói, bọn họ cũng không được nghe.
Nói ra chẳng có gì lạ, khi ông ta sinh tử chưa rõ, việc đám người này làm chính là tranh giành mục trường Âm Sơn.
Không chỉ có đám võ tướng mà một số văn thần cũng xuất hiện, nhưng không có Trường Tôn Vô Kỵ, chỉ có đại nhi tử của ông ta là Trường Tôn Xung. Hắn tất nhiên chẳng hòa hợp với đám người quân đội, một mình nhìn trời cao, kiêu ngạo mà cô độc. Có điều con cháu thế gia đích thực đều thế cả, không có gì là lạ.
Lý Tích nhìn thấy Vân Sơ đang thập thò ở cửa sổ thì dẫn người tới quan giải của y, Vân Sơ thầm chửi xúi quẩy, vẫn sai tạp dịch chuẩn bị trà.
Cũng may trước khi Lý Tích uống trà không sai người thử độc, chứng tỏ hai bên còn chút tín nhiệm, vẫn có thể nói chuyện với nhau được.
Lý Tích chắc là khát lắm, ông ta uống vào ba chén trà nóng, thêm vào trời lại nóng, thế là trán lấm tấm mồ hôi, quệt ống tay qua trán nhìn thẳng Vân Sơ:" Ngươi biết được chuyện gì rồi?"
Vân Sơ chướng mắt với đám võ tướng này thế nên chẳng khách khí:" Hạ quan chỉ nghe nói tới chuyện tranh đoạt mục trường Âm Sơn, nhưng không biết là ai tranh."
"Lão phu tranh, còn cả Trường Tôn Vô Kỵ, Lý Nghĩa Phù, Hứa Kính Tông và cả thái tử Lý Hoằng cũng tham gia. Giờ không ai chịu ai, ngươi nói xem nên trao cho ai?"
"Hạ quan nói giao cho mình chắc là không ai chịu đâu nhỉ? Anh công đã thoái ẩn, vì sao còn tham gia vào, thoải ấn phải không màng thế sự chứ?"
Lý Tích tức tối:" Lão phu là người Đường, không thể nhìn thấy sơ hở ảnh hưởng quốc gia mà không để ý."
Lý do thật hay, Vân Sơ nhe hàm răng trắng cười:" Anh công nói phải quá ạ."
Không hiểu vì sao Lý Tích cảm giác thằng nhãi này vừa cười nhạo mình:" Có phải ngươi nghĩ lão phu có ý quay lại ?"
Vân Sơ cười không đáp, có ngốc cũng thấy Lý Tích sống hoang dâm nửa năm bắt đầu có tâm tư không chịu được tịch mịch rồi.
Trường Tôn Vô Kỵ thì có ý đồ đem Liêu Đông, Âm Sơn, Hà Bắc nối liền với nhau. Lý Tích cũng muốn Âm Sơn và Thổ Cốc Hồn ở rất gần có liên kết, vì thằng cháu của ông ta đang ở đó, như vậy nhà họ cơ bản chẳng kèm gì Hữu hiền vương thời Hung Nô.
Lý Tích nheo mắt nhìn Vân Sơ không trả lời mình:" Nghe nói ruộng bông của ngươi bị phá, ngươi lại chạy tới Bá Thượng chẳng làm gì, ngươi trở thành rùa rụt đầu từ bao giờ thế?"
Vừa nghe câu này, máu nóng của Vân Sơ đã bốc lên, vì trong danh sách kẻ đâm sau lưng y, có không ít tướng quân thuộc hệ của ông ta, Vân Sơ không tin Lý Tích không biết gì: "Hạ quan chỉ trồng ít bông mà cũng có người phá, bây giờ lòng dân bất ổn, vị trí huyện lệnh huyện Vạn Niên chưa biết có giữ được không, rụt đầu lại một chút vẫn hơn."
"Hừ, chẳng qua là trò Trường Tôn gia thôi."
Mặc dù Ôn Nhu sớm đã tìm ra được Trường Tôn Xung đứng sau chuyện xúi giục bách tính hai huyện đòi tiền bông, có điều đa phần do suy luận mà ra, có đem ra kiện cũng chẳng ai bênh. Nhưng một câu nói này của Lý Tích thì quá đủ rồi, Vân Sơ đột nhiên hướng về phía Trường Tôn Xung đang nhìn trời xanh, chỉ quát:" Trường Tôn Xung, vì sao ngươi phá hoại kế hoạch trồng bông của ta?"
Y quát rất lớn, làm tất cả người xung quanh đều kinh ngạc, cả Lý Tích cũng giật mình.
Trường Tôn Xung thoáng sững người, sau đó thong thả đi vào đi vào quan thự của Vân Sơ, mắt đảo qua Lý Tích ngồi đó mặt mày khó coi, thoáng chốc hắn hiểu ra vấn đề, bởi vậy không phủ nhận:" Có qua có lại thôi, đâu phải chỉ Trường Tôn gia ta hại ngươi, sản nghiệp trồng bông của ngươi hại không chỉ một nhà. Cho nên người hại ngươi nhiều lắm."
Nói rồi quét mắt qua đám người trong phòng:" Ngay trong đây cũng có không ít người đấy."
Cả đám người trong phòng nhất thời không biết phản ứng ra sao, chỉ trích hắn à, chẳng phải có tật giật mình sao, hắn không nói tất cả. Nếu không phản ứng gì, chẳng khác nào thừa nhận.
Lòng không khỏi chửi mắng thứ quan văn hiểm độc.
"Thì ra là vậy, thì ra là vậy. Ha ha ha, xem ra Vân mỗ không biết sống rồi, làm không ít người ngứa mắt. Có điều, chuyện gì không nói ra được chứ?" Vân Sơ cười ha hả rót cho Trường Tôn Xung một chén trà:" Năm sau huyện Vạn Niên, huyện Trường An không trồng bông nữa. Sau này mọi người giống trước kia, lại trồng lương thực, cứ thế sống cuộc đời ăn chẳng no, chẳng chết đói, trăm năm như một. Thế là tất cả đều vui, đúng không?"
"Tất cả do Vân mỗ lỗ mãng, ít tuổi làm càn, lấy trà thay rượu, tạ tội tạ tội, mong các vị đại nhân đại lượng bỏ qua."
Nói rồi sai người lấy thêm chén, rót trà mời từng người trong phòng, toàn đám tướng lĩnh cả, lại lần nữa luống cuống, nhận không được, không nhận chẳng xong.
Nhất thời bầu không khí trong phòng trở nên rất lúng túng.
Đây là đạo lý thà để người ta biết chứ đừng để người ta thấy, có lẽ Vân Sơ dựa vào suy đoán mà biết ai đâm sau lưng y, nhưng để chuyện này lộ ra ngoài vẫn là vấn đề khác.
Dù sao tướng môn bọn họ thường này luôn thể hiện mình hào khí ngút trời, là hán tử dám làm dám nhận, coi khinh đám văn nhân, giờ làm trò đâm sau lưng, ít nhiều cũng xấu hổ.
Lý Tích vốn định nói ra Trường Tôn gia để kéo Vân Sơ vào cuộc tranh đoạt này, không ngờ y chỉ thẳng mặt Trường Tôn Xung chất vấn, Trường Tôn Xung càng không chút nể nang nói ra trước mặt bao người. Ông ta là người đứng đầu tướng lĩnh, chuyện cũng do ông ta khơi lên, không thể im lặng, hắng giọng một tiếng:" Ngươi thực sự từ bỏ được lợi ích lớn thế à?"
Vân Sơ giang tay, thoải mái nói:" Bách tính tự phát trồng không sao, nhưng huyện nha sẽ không trồng bông nữa, chuyện trợ cấp lương thực sẽ lập tức dừng lại."
"Nếu mọi người không muốn hạ quan trồng bông thì thôi, hạ quan sao dám ngỗ nghịch số đông chứ."
Lý Tích lạnh nhạt nói:" Không trồng cũng tốt, không có lợi ích sẽ không có mâu thuẫn, thế là tốt."
Trường Tôn Xung đặt chén trà xuống, tiếp lời:" Trước kia làm gì có bông, Đại Đường làm gì có ai chết rét, mặc vải gai, mặc da thú vẫn sống được vậy."
Vân Sơ cười to hơn:” Đúng, đúng, tại Vân mỗ, đều tại Vân mỗ nhà các vị bán da thú, làm gấm làm lụa bao năm, mỗ tự dưng nghĩ làm ra thứ bông không nên có này, khiến các vị thiệt hại, thật là không nên mà.”