Đường Nhân Đích Xan Trác ( Dịch )

Chương 700 - Q3 - Chương 208: Xử Lý Nhanh Gọn.

Q3 - Chương 208: Xử lý nhanh gọn. Q3 - Chương 208: Xử lý nhanh gọn.

Hoàng đế đi rồi, bầu không khí trong phòng càng thêm khó xử, không ai biết phải làm sao, xuống nước với Vân Sơ thì họ không cam tâm, cũng không bỏ thể diện xuống được.

Trường Tôn Xung là người phản ứng nhanh nhất, hướng về phía Vân Sơ:" Tại hạ trở về sẽ đem những kẻ bất pháp cản trở Vân hầu trồng bông đưa tới huyện Vạn Niên."

Vân Sơ không khỏi thầm thán phục sự nhạy bén quyết đoán của Trường Tôn Xung, xem ra dù Trường Tôn Vô Kỵ có thất thế trên triều, chỉ cần còn hắn, Trường Tôn gia cũng không phải tùy tiện ai cũng có thể bắt nạt. Y chắp tay:" Tốt lắm, bản quan tin người cản trở bản quan trồng bông không liên quan tới Trường Tôn gia."

Nói rồi quay sang đám huân quý mặt mày khó coi:" Lần này Vân mỗ không chém vài cái đầu thì chó mèo gì cũng nghĩ có thể đái lên đầu Vân mỗ."

"Được rồi, được rồi, ai cần đưa người tới thì đưa người tới, ai cần xử lý mắc míu thì xử lý đi, đừng để dây dưa nữa." Lý Tích lên tiếng định đoạt việc này, không để hậu quả đi xa hơn:

Vân Sơ nói :" Không chỉ huyện Vạn Niên, dù liên quan tới huyện Trường An, hạ quan không định bỏ qua đâu."

Lý Tích đứng lên trầm giọng nói:" Chỉ vài hộ đó thôi, ngươi xem mà làm."

Tuy thái độ bất thiện, về lễ số Vân Sơ không để thiếu xót gì, tiễn đám người Lý Tích đi rồi thấy Trường Tôn Xung vẫn ở đó, hỏi:" Trường Tôn huynh có gì chỉ giáo sao?"

Trường Tôn Xung thở dài:" Mọi người hôm nay đã nói thẳng ra rồi, vậy thì không ngại thẳng hơn một chút. Mỗ muốn hỏi, Trường Tôn gia có thù oán gì không cởi bỏ được với Vân gia không?"

Vân Sơ lắc đầu:" Có vài xung đột, chưa thể tính là thù hận."

"Vậy mỗ có thể cho rằng thế này, hai nhà chúng ta không nhất thiết phải xung đột nữa, đúng không?"

"Trường Tôn huynh đề cao Vân gia quá rồi, chuyện không vui giữa chúng ta đều do cách làm việc khác nhau mà thôi. Cho nên Trường Tôn huynh không cần lãng phí tinh lực vào Vân gia đâu, còn ta trước tiên xem đám tiểu nhân vô sỉ thế nào đã."

Trương Tôn Xung cáo từ đi ngay, ai là tiểu nhân vô sỉ, hắn tất nhiên là hiểu.

Kỳ thực tình hình hôm nay khá có lợi cho Trường Tôn gia, vì trên người Lý Tích xuất hiện xu thế hổ già chưa chịu nghỉ rồi.

Nếu trên triều có một quyền thần, hoàng đế sẽ nhắm thẳng vào người đó, nếu có hai quyền thần, vậy hoàng đế sẽ lôi kéo người này, đả kích người kia.

Hoặc chí ít thì cũng phân tán bớt một phần chú ý từ bệ hạ, tránh đả kích một nhà, để nhà kia lớn mạnh.

Sau khi Khế Tất Hà Lực nói chuyện với hoàng đế xong thì lại ngủ say, đám hộ vệ vốn vây kín tầng trong tầng ngoài cũng theo hoàng đế mà đi.

Khế Tất Hà Lực cô độc nằm trên giường bệnh màu trắng, trừ hơi thở nặng nề thì không còn động tĩnh gì nữa.

Mẫu thân của ông ta cũng đi rồi, nghe nói khi đi bà trở nên yếu ớt, tiều tụy vô cùng, nếu không có nha hoàn bà tử đỡ thì chẳng đi được.

Vân Sơ đoán, lần này Khế Tất Hà Lực bị người thần bí bắt đi, ảnh hưởng rất lớn tới gia tộc bọn họ, không bình an vô sự như đám tướng quân kỳ vọng.

Bất kể ai biết chuyện Vân Sơ lớn tiếng ở Thái y viện thì đều hiểu rằng, Trường An sắp tới không yên bình.

Vân Sơ kết thúc kỳ nghỉ ngắn ngày của mình ở Tê Vân Tự, dẫn cả nhà về Trường An.

Tin lớn đầu tiên mà y nghe được là Hạ Lan Mẫn Chi gần đây đang bán gia sản.

Trừ phủ Chu quốc công do hoàng đế ban thưởng là không thể bán thì hắn bán hết rồi.

Huân quý bán gia sản tất nhiên không thể đứng giữa đường rao bán như tiểu thương phiến được, Hạ Lan Mẫn Chi chỉ cần truyền tin đi, sau đó ngồi ở thái y viện đợi người thác tới.

Loại chuyện này gia chủ thường không ra mặt, mà là đương gia chủ phụ, nên mới sáng sớm Ngu Tu Dung đã dẫn Vân Na tới phủ Chu quốc công tham dự đại hội đấu giá.

Sở dĩ phải đưa theo Vân Na là vì Vân Na là tiểu nương tử của Vân gia, đã tới tuổi rồi, cũng phải học cách quản lý gia tài.

Vân Sơ tọa trấn huyện nha Vạn Niên, đợi người ta đưa những kẻ phát tán tin đồn tới.

Kết quả đại bộ phận là thương cổ.

Những kẻ này khi tới y phục chỉnh tề, bước qua cửa còn nói cười với nhau, chẳng hề có chút sợ hãi, mang theo bộ dạng sái thoát đi nhận cái chết.

Ở Đại Đường không có nhà thương cổ thuần túy nào, phàm là hiệu buôn có tiếng, sau lưng đều là huân quý triều thần.

Nhà thương cổ đích thực cũng có, nhưng nhỏ lắm, thường là quán nhỏ, xưởng nhỏ thôi.

Vân Sơ cũng không quan tâm người tới nhận tội là ai, chỉ cần chúng ký vào văn thư nhận tội là đủ.

Tung tin gây sự, xúi bẩy bách tính, phỉ báng triều đình, chỉ cần dính vào ba tội này là đi đầy Lĩnh Nam, Tây Vực, không thì cũng tới Liêu Đông và Thục.

Nếu bọn chúng không sợ chết, Vân Sơ tất nhiên không giúp chúng.

Huyện Vạn Niên bắt ba mươi mốt người, đánh gậy ra oai ngay trước mặt các phường chính, lý trưởng toàn huyện. Dưới ánh mắt âm u của Vân Sơ, đám nha dịch không dam nương tay, gậy giơ lên đánh xuống, mông phạm nhân be bét.

Đánh xong Vân Sơ sai nha dịch dùng xe trâu kéo đám người hở mông này đi khắp các lý phường trong huyện.

Trong này có không ít người bách tính quen mặt nhớ tên, là nhân vật vai vế một vùng, có thể diện, thế nên nghe phán quyết của Vân Sơ, không tên nào ung dung được nữa, chúng không ngừng cầu xin huyện tôn cho một ít thể diện, thậm chí khai ra thêm rất nhiều nhà khác dính líu vào chuyện này.

Đáng chú ý nhất trong lời bọn chúng là xuất hiện đám người trung gian xuất hiện nhan nhản khắp Trường An, đây mới là những kẻ trực tiếp nhận tiền chúng, đi phát tán tin đồn khắp nơi.

Do bọn chúng biết điều, nên thể diện lớn nhất Vân Sơ cho là che mặt đi, còn cái mông nát bét vẫn phải phơi ra ngoài.

Ôn Nhu cũng làm thế ở huyện Trường An, không giết kẻ nào hết, chỉ đi đầy, nhưng dùng phương thức nhục nhã nhất đưa đi khắp phố phường.

Kết quả là khiến bách tính trước kia đã nhận tiền đều khóc lóc tới tìm phường chính, lý trưởng, xin trả tiền lại.

Vân Sơ không làm chuyện vô vị đó, nếu y thu tiền là phản bộii những bách tính trước kia kiên trì không nhận tiền.

Trong hai huyện lòng người hoảng loạn, còn những người trước kia không nhận tiền thì ngẩng cao đầu, bước đi nghênh ngang hơn vài phần.

Bình Luận (0)
Comment