Đường Nhân Đích Xan Trác ( Dịch )

Chương 701 - Q3 - Chương 209: Ớt Ra Quả Rồi.

Q3 - Chương 209: Ớt ra quả rồi. Q3 - Chương 209: Ớt ra quả rồi.

Nhân uy thế xử lý đám thương cổ kia khiến không ai dám tùy tiện can thiệp việc của bọn họ, Vân Sơ và Ôn Nhu thừa cơ thông báo, hai huyện sẽ xây bốn xưởng dệt, dùng để gia công toàn bộ bông trồng ở Quan Trung.

Như vậy cần chiêu mộ 8000 nữ công, 2000 nam công, cần điều 100 nhân viên quản lý từ nha môn hai huyện, cần tuyển 20 người từ số lý trưởng, phường chính vào quản lý bốn công xương.

2000 nam công đã đành, kiếm việc thu nhập tương tự ở Trường An không khó.

Nhưng 8000 nữ công thì ghê gớm rồi, từ khi nào mà nữ tử cũng nhận tiền công như nam tử?

Chuyện tuyển nữ công giờ dễ hơn rồi, vì trước đó có 3000 nữ tử nhận tiền công tới hơn 3 năm.

Đương nhiên, tất cả nam nữ công tới từ gia đình không lấy 30 đồng của quan phủ.

Chuyện này nghe có vẻ rất bất công, nhưng vì kiến lập niềm tin vào quan phủ, Vân Sơ và Ôn Nhu vẫn làm thế.

Bọn họ chính là những người đầu tiên được Vân Sơ và Ôn Nhu lựa chọn, để đưa vào tầng lớp giàu có mới, cả nhà vào cuộc sống có áo đẹp mặc, có thịt để ăn.

Chẳng có chuyện gì tốt từ trên trời rơi xuống, tất cả cần mình tranh thủ.

Những người trước rầu rĩ vì không nhận tiền thì giờ kiêu ngạo vì quyết định của mình, chúng ta tin vào huyện tôn là đúng, tin vào quan phủ là đúng.

Những phụ nhân nông gia trước kia là gánh nặng, bây giờ có thể làm rất nhiều việc, chuyện những nữ công đem cá muối về nhà đã đi vào lòng bách tính hai huyện.

Còn những người lấy tiền, có lẽ trong số họ không ít người không phải kẻ tham lam, bọn họ có lý do cần tới tiền.

Đáng tiếc, trong mắt Vân Sơ, vận may cũng là một loại thực lực.

Khi Vân Sơ xử lý xong chuyện ở huyện nha về nhà thì đã là mười ngày sau rồi.

Trong mười ngày này, Ngu Tu Dung và Vân Na cũng thu hoạch rất tốt, ruộng đất của Van gia ở huyện Vạn Niên tăng từ 280 mẫu lên 1100 mẫu rồi. Trong đó 730 mẫu gần Khúc Giang, vốn được hoàng đế thưởng cho Hàn quốc phu nhân, bị tên bại gia Hạ Lan Mẫn Chi bán mất rồi.

Để có được mảnh đất này nàng đánh bại rất nhiều quý nữ kiểu vương phi, công chùa, phu nhân.

Công lớn không phải nhờ Vân Sơ, mà là nhờ tên mã phu chết tiệt Cửu Phì.

Hắn lấy 1000 nô lệ Thổ Cốc Hồn mà gia chủ như Vân Sơ cũng không biết, đánh bại đám quý phụ lấy hoàng kim, chân trâu, cửa hiệu ra đánh đổi. Có được mảnh đất quý đó từ Hạ Lan Mẫn Chi.

Giờ Hạ Lan Mẫn Chi tiếp tục gom tiền trang bị cho 1000 người này.

Vân Sơ khi về nhà cố tình đi vòng quanh Cửu Phỉ, nhìn tới mức khiến hắn sởn gai ốc định nói gì đó thì y lắc đầu thở dài bỏ đi, làm hắn ngứa ngáy cả người.

Ngu Tu Dung bê cái ấm trà hình hoa sen vô cùng tinh xảo đang dùng miệng tu nước trà, hình tượng địa chủ bà của xã hội cũ hiện ra không sai vào đâu được.

Vân Na cũng ngồi đối diện ngồi vắt chân, một tay chống người hơi ngả ra sau, tay kia cầm ấm trà nóng tu, đúng là loại đại tiểu thư thiếu giáo dưỡng.

Nhìn hai nữ nhân này làm thế, Vân Sơ biết họ đang uống trà nóng cho ra mồ hôi, đợi mồ hôi đầm đìa, sau đó khô đi sẽ tới nhà tắm lớn hưởng thụ một phen. Cuối cùng khi tắm nước nóng xong đem lại cái mát, sẽ ngủ ở bên cạnh nhà tắm vào thời điểm nóng nhất trong ngày, hưởng thụ mát xa tinh dầu, mọi chuyện phiền lòng sẽ tan biến.

Thấy hậu viện yên ắng, Vân Sơ nhìn vào phòng, Lý Tư và Vân Cẩm, Vân Cẩn nằm trong màn, ngủ chổng bốn vó lên trời, chẳng biết gì hết.

Thôi nương tử ngồi bên màn, tiếp tục công việc khâu vá chẳng bao giờ hết.

Con báo Đại Phì có vẻ quen cái nóng ở Trường An rồi, không còn xuống khảm nhi tỉnh trong phường Tấn Xương tránh nắng nữa. Nó ngồi dưới mái hiên, nhìn vật sống trong lãnh địa của mình, bộ mặt rất gian trá.

Vân Sơ trợn mắt với nó, nó lạnh lùng nhìn lại, toàn thân bất động cứ thế nhìn y không chớp. Cuối cùng Vân Sơ bại trận.

Thấy chẳng ai cần tới mình, Vân Sơ bỏ nhà ra đi.

Ôn Nhu truyền tin tới nói chuyện của Khế Tất Hà Lực có thay đổi, Vân Sơ không để ý nữa, y chẳng thèm quan tâm tới chuyện triều đình nữa, giờ để ý tới chuyện nhỏ.

Qua những lời Lý Tích hôm đó y hiểu rồi, kế hoạch có mỹ hảo tới mấy thì đám đại lão nắm giữ các cơ cấu không tiếp nhận thì chỉ là tình đơn phương của y thôi.

Người Đường tính cách lãng mạn, người Tần cổ trong xương tủy thích bốc phét, bọn họ có thể vì một người chết nên có thụy hiệu gì tranh luận nửa năm, có thể vì hoàng đế có nên đi phong thiện Thái Sơn tranh cãi nửa năm.

Bọn họ chẳng quan tâm tới kế hoạch trồng bông có thể đem lại thay đổi cả nền nông nghiệp Đại Đường ra sao, đến khi phát hiện doanh thu từ vải gai từ xưởng tơ từ kinh doanh da thú của mình sụt giảm, bọn họ mới nhắm thẳng vào tên phá hoại Vân Sơ.

Bọn họ chẳng để ý tới vào tháng 5, vườn ớt ở Đông cung đã mọc ra không ít quả ớt nhỏ xanh ngắt.

Vân Sơ vào Đông cung thấy thủ vệ ở cửa rất lười nhác, y không thấy Tiêu Tự Nghiệp đâu, đó là cung vệ duy nhất luôn nghiêm túc với nhiệm vụ của mình. Một lúc sau mới nhớ ra hắn đi theo Tiết Nhân Quý rồi, giờ là một tên nha tướng, địa vị thấp hơn ở Đông cung nhưng ai cũng nhìn ra, người này tiền đồ vô hạn.

Bóp mũi đi qua ruộng rau bốc mùi, tới bên ruộng ở, ớt mọc tớt lắm, Vân Sơ tìm một quả ớt nhỏ dài, thuận tay hái xuống.

Cung nhân nói lúc này đang nghe Thượng Quan Nghi giảng bài, y liền đứng ở ngoài nghe thử.

Thượng Quan Nghi giảng giải cho Lý Hoằng nghe điển cố tẫn kê ti thần, gà mái không gáy sáng, gà mái mà thay gà trống gáy thì nhà cũng tận, phụ nhân đoạt quyền trượng phu thì quốc gia vong, Trụ vương nghe lời sàm ngôn của Đát Kỷ chính là nguyên do vong quốc ....

Vân Sơ nghe mà lắc đầu, kẻ này không bị chém cả nhà mới là lạ, xoay người bỏ đi, họa là do mình tự chuốc vào thân thôi.

Lý Hoằng nhìn có vẻ nghe giảng rất chăm chú, nhưng thực tế mắt láo liên, khi Vân Sơ vừa vào trong viện tử là nó đã phát hiện.

Thế là nó nói một câu mót tiểu, bỏ lại đám trẻ con học cùng, vội vàng chạy tới chỗ râm ngoài đại điện tìm Vân Sơ.

"Sư phụ hái ớt làm gì, không phải là ớt có màu đỏ mới ăn được à?"

"Ngươi thì biết cái rắm ấy, đỗ xào ớt xanh, thịt ba chỉ chính là cực phẩm nhân gian."

"Không thể ăn nhiều, lần trước ăn mỳ sư phụ làm, khi đi ỉa quá thê thảm, sao sư phụ không nói ăn thứ đó vào trên dưới chịu tội?"

Vân Sơ trợn mắt:" Thế ăn không?"

"Ăn!" Lý Hoằng đáp rất dứt khoát:

Đậu đũa xanh, ớt xanh, tỏi, thịt ba chỉ xào trong nồi với nhau, thành món ăn Lý Hoằng chưa thấy bao giờ.

Miếng thịt mỏng dính xào tới hơi quăn lại, tỏi đập dập hơi ngả vàng, đỗ và ớt vẫn một màu xanh mướt, phủ thêm lớp mỡ lợn bóng bẩy, trông càng ưa nhìn.

Thứ này ăn với cơm trắng là tốt nhất, phối thêm một bát canh nước rau để bớt cay, chẳng cần thêm món ăn nào nữa, chỉ thế thôi ăn sướng khoái.

Hai người bằng vào đĩa ớt xào đó đánh bay cả thùng cơm, ăn tới xoa bụng tròn như trống.

Bình Luận (0)
Comment