Đường Nhân Đích Xan Trác ( Dịch )

Chương 702 - Q3 - Chương 210: Phải Theo Đường Công Nghiệp.

Q3 - Chương 210: Phải theo đường công nghiệp. Q3 - Chương 210: Phải theo đường công nghiệp.

Cơm no rượu say, trước khi rời Đông cung, Vân Sơ nói với Lý Hoằng:" Hôm nay ta tới là để dạy ngươi, bất kể là thứ gì đều phải thử đã, ngàn vạn lần chưa thử đã nói nó không tốt."

"Người Đường bây giờ bắt đầu trì trệ rồi, họ hài lòng với hiện tại, coi những thứ đang dùng là khuôn vàng thước ngọc, bất kỳ thứ gì mới xuất hiện, đám người muốn giữ chặt vinh hoa phú quý của mình sẽ tự động phủ quyết."

"Bọn họ cho rằng, làm như thế có thể đảm bảo cho mình đời đời công hầu phú quý, nhưng không biết rằng một người dừng lại, một quốc gia dừng lại sẽ bị những người, những quốc gia không ngừng thăm dò thứ mới mẻ vượt qua."

"Thế giới này rộng lớn hơn ngươi nghĩ nhiều lắm, Đại Đường không phải ở trung tâm thiên hạ, không phải càng xa Đại Đường thì càng là chốn man di. Vì thế ngươi đừng giống bọn họ."

Lý Hoằng thi lễ:" Đệ tử nghe nói sư phụ hiện không muốn tham dự vào chuyện triều đường nữa, những lời này của sư phụ nói giữa triều đường, không phải còn tốt hơn sao?"

Vân Sơ lắc đầu:" Tinh lực con người rốt cuộc giới hạn, nếu tham dự vào triều chính, không thể thiếu một phen tranh đấu."

"Huống hồ chỉ nói thôi không có ý nghĩa gì, nay huyện Vạn Niên đã có được bộ khung của một châu huyện hoàn toàn mới, ta sẽ cho họ thấy, thịnh thế đích thực là thế nào."

Vân Sơ nói xong là đi, không để Lý Hoằng khuyên can, triều chính bây giờ rất hỗn loạn, các loại thế lực tranh giành lợi ích từ cuộc đông chinh. Bây giờ người dính vào đó, bất kể vì tranh đoạt hay muốn dẹp loạn, đều chỉ cuốn vào tranh đấu không dứt.

Y về nhà còn mang theo một ít ớt xanh, Vân Na thích lắm, Ngu Tu Dung không ăn, Thôi nương tử thử một miếng nói rất thơm rồi thôi, Cửu Phì nói thứ này nhắm rượu là tốt nhất.

Con khỉ già không thích ớt, ông ta thích đồ ngọt, cho nên tránh xa thứ này.

Thực ra, ớt không phải là thứ giành cho đạt quan quý nhân, nó tồn tại là để trên bàn ăn của bách tính bình thường có thêm một thứ sắc màu.

Bông của huyện Vạn Niên vẫn mọc chẳng ra sao, dù nông phu nỗ lực thế nào, sâu vẫn rất nhiều.

Vì tránh cho sâu lan đi nơi khác một cách vô độ, huyện Vạn Niên phải đốt ruộng bị sâu hại tới không thể cứu vãn.

Giờ mọi người trong huyện đều hiểu, năm sau trồng bông là chuyện không có khả năng rồi.

Liên tục trồng bông năm năm, quan nha huyện Vạn Niên đã hoàn thành tích lũy cơ bản, tới lúc bỏ trồng bông, chuyển sang gia công bông rồi.

Quản lý một huyện kỳ thực không phức tạp như mọi người nghĩ, rất lâu trước kia Vân Sơ từng tới thăm một huyện đất Thục, vị chủ nhiệm văn phòng xinh đẹp giới thiệu kinh tế huyện mình từng nói thế.

Kinh tế huyện bọn họ thực ra là kiếm một chút từ sông, kiếm một chút từ rừng, kiếm một chút từ ruộng, trong nhà nuôi một chút, đó là kinh tế bốn điểm.

Cho nên huyện của họ tuy không phải là huyện lớn kinh tế, nhưng ở thời đại gió đông thổi, trống trận rung, dựa vào kinh tế bốn điểm đã chăm lo cho bách tính cực tốt. Không những dân phong thuần phác, các loại con số chỉ tiêu đều tốt, kinh tế vững chắc, đi lên từng bước.

Đối với cái huyện sáu phần núi, ba phần sông, một phần ruộng ấy mà nói, đó là điều cực kỳ hiếm có. Tuy mỗi năm tiến bộ khôn nhiều, nhưng khiến nhiều nơi hâm mộ, vì đó là sự phát triển bền vững lâu dài.

Song huyện Vạn Niên khác huyện đó, vấn đề ở đây chính là người quá nhiều, đất đai hữu hạn, không thể kiếm đây một chút, kia một chút để hoàn thành tự cấp tự túc được.

Huyện Vạn Niên muốn thực sự giàu có, theo Vân Sơ thấy, chỉ có thể đi theo con đường công nghiệp. Thứ nhất đất quá ít, trồng tốt tới mấy, thời tiết thuận lợi tới mấy, vào cái thời đại mà nông nghiệp không có nhiều giá trị phụ này, căn bản không so được với công nghiệp.

Cho nên Vân Sơ muốn thông qua trâu bò hóa, thuê mướn hóa nông nghiệp để giảm bớt nhân khẩu tham gia vào nông nghiệp.

Muốn làm được điều này, phải đánh thức công xưởng các ngành nghề, nếu có thể tập trung họ lại, tạo thành một hiệu buôn lớn, không phụ thuộc vào hào môn, mới đạt được mục đích của Vân Sơ.

Nhưng ở Đại Đường, không dựa vào hào môn thì không thể tồn tại.

Cho nên Vân Sơ tìm cho họ một hào môn lớn làm chỗ dựa ... Thái tử Lý Hoằng.

Dùng Lý Hoằng làm chỗ dựa có cái lợi lớn nhất là, cái hiệu buôn này về sau bất tri bất giác sẽ quốc hữu hóa.

Chỉ cần Lý Hoằng có thể thành hoàng đế, vậy thì hiệu buôn kia thuận lợi vào thiếu phủ giám, thành tập đoàn lớn thống lĩnh cả thiếu phủ giám.

Khi đó tập đoàn này từ công năng kiếm tiền chuyển thành phục vụ cho sự ổn định của thiên hạ.

Nói ra thì thương cổ Đại Đường rất thê thảm, triều đình từ thời thái tông đã không thích thương cổ, tới bây giờ vẫn thế.

Sau khi Vân Sơ thành Lam Điền hầu, nếu không phải có Ngu Tu Dung ngăn cản, lúc này đã có không biết bao nhiêu thương cổ môn khách quy thuận rồi.

Thế là lục tào huyện Vạn Niên, huyện Trường An đi tổng hợp thương cổ lẻ tẻ của các ngành nghề, dựa theo kế hoạch của Vân Sơ, hình thành từng liên minh nhỏ.

"Có hiệu buôn đồ trúc, đồ gỗ thì đành đi, lại còn có hiệu buôn dạ hương nữa."

Trường An huyện lệnh Ôn Nhu sau khi lấy được thư liên minh sản nghiệp, dù có chuẩn bị tâm lý, vẫn bị cái tên hiệu buôn dạ hương làm hét lên:

Mạnh hộ tào của huyện Vạn Niên tìm một văn thư đưa cho Ôn Nhu.

Ôn Nhu nhận lấy hét lên lần nữa:" Đám dạ hương này mỗi năm kiếm 8000 quan cơ à?"

Lại thêm một lúc nữa, Ôn Nhu lại la hét:" Hơn 5000 người, 2000 cỗ xe, hơn 3000 gia súc à?"

Vân Sơ cười nói:" Ta chuẩn bị đem phạm trù kinh doanh dạ hương ở huyện Vạn Niên mở rộng, tranh thủ hai năm sau bọn họ thành chuyện làm ăn có quy mô 2 vạn quan."

Ôn Nhu là quý công tử, hắn làm sao tiếp xúc với loại ngành nghề này được, dù thông minh đến mấy cũng không hiểu:" Nghề này mà kinh doanh được lớn thế à?"

Vân Sơ gật đầu:" Chứ sao, kinh doanh cái này không lo phá sản, thành Trường An còn là chuyện kinh doanh này còn."

"Từ rất xưa, nhiều thành trì do tổ tiên xây dựng, cuối cùng không bị hủy bởi thiên tai, binh họa, mà là bẩn thỉu tới mức không thể sống được."

"Thành Trường An coi như còn khá, dù vậy ngươi tới góc khuất nào đó, vén cỏ ra là sẽ thấy đàn ruồi nhặng vo ve liên hồi vây quanh ..."

Ọe ...

Ôn Nhu nôn khan, chỉ tay vào mặt Vân Sơ bảo y dừng lại ngay.

Vân Sơ cười to:" Ngành nghề tốt họ chiếm sạch rồi, chúng ta đành hạ ánh mắt xuống một chút, tới ngành nghề không ai muốn, rồi dần dần ăn mòn cơ nghiệp họ."

Ôn Nhu tái mặt, đề tài này với hắn hơi khiêu chiến sức chịu đựng, đầu óc trở nên chậm chạp:" Cái đó ngươi cũng muốn ăn mòn à? Mà làm thế nào?"

"Chúng ta là người quản lý Trường An, là người quy hoạch nơi này, chúng ta muốn nơi nào phồn hoa thì nơi đó phồn hoa, chúng ta muốn chỗ nào xuống dốc thì chỗ đó xuống dốc."

"Làm ăn thì phải xem hoàn cảnh lớn, dù Chợ Đông, Chợ Tây bị hào môn xâm chiếm tám chín thành, nhưng nếu chúng ta nâng đỡ cho phường thị thương nghiệp mới như phường Tấn Xương."

"Làm Chợ Đông, Chợ Tây sụp đổ không phải là không thể."

"Ngươi muốn làm cái gì?" Ôn Nhu thấy mắt Vân Sơ rực sáng biết có trò hay rồi, hưng phấn hẳn:

"Ví như bây giờ ta muốn tất cả các xưởng nhỏ tập trung vào một phường, mở nơi buôn bán chuyên môn."

"Chợ Tây có chỗ như thế mà."

Vân Sơ gằn giọng:" Chúng ta bán rẻ hơn, nhiều lựa chọn hơn."

"Rẻ cỡ nào?"

"Ta chuẩn bị chỉ kiếm một thành lợi ích từ hàng hóa, đồng thời ở một số hàng hóa mà bách tính luôn cần thì không cần kiếm tiền."

Ôn Nhu hiểu rồi, tên này không định kiếm tiền, ngươi muốn quy hoạch lại bản đồ thương nghiệp Trường An, phá vỡ lũng đoạn của hào môn đại tộc.

(*) Dạ hương là nghề thay thùng đó, đêm đêm họ tới nhà xì lấy thùng phân, đổ vào xe thùng của họ.

Bình Luận (0)
Comment