Đường Nhân Đích Xan Trác ( Dịch )

Chương 723 - Chương 231: Không Chấp Với Kẻ Sắp Chết.

Chương 231: Không chấp với kẻ sắp chết. Chương 231: Không chấp với kẻ sắp chết.

Đối diện với lời chỉ trích mạnh mẽ từ Địch Nhân Kiệt, Vân Sơ kiên quyết bảo vệ quan điểm của mình: "Ngươi nhìn vào luật pháp quá máy móc rồi, Đại Đường thiết lập ruộng vĩnh nghiệp dựa trên tinh thần khiến người canh tác có ruộng, để bách tính giữ được tài sản cứu mạng cuối cùng."

"Ruộng vĩnh nghiệp chính là chỗ dựa cuối cùng của bách tính, nếu không vào đường cùng, họ không bán. Bán đi ruộng đất rồi, tuy giải được khó khăn trước mắt nhưng họ sẽ thành người vô nghề, như thế không phải chuyện tốt."

"Nếu không thể dùng luật pháp khóa chết chuyện buôn bán ruộng đất, vậy dùng quyền lực quan phủ để loại mua bán này không còn thị trường. "

“Ruộng vĩnh nghiệp sau này không giao dịch được càng tốt, rất có thể một vài hộ gặp khó khăn, nhưng đa phần thoát khỏi ánh mắt nhòm ngó của những kẻ xấu. Ngươi lấy gì đảm bảo chúng không giở thủ đoạn ép những bách tính đó vào đường cùng để mua ruộng? Bách kính ngu dốt sao chống lại được thủ đoạn những kẻ đó, ngay cả ta cũng bị chúng lừa mấy năm liền.”

“Ta đang bảo vệ bách tính đúng tinh thần nguyên bản của Đường luật.”

Địch Nhân Kiệt cau mày:" Được, nếu ngươi dứt khoát như vậy thì ta cũng đã tra những người đó rồi, bọn họ tuy tham lam, nhưng trên người không có chuyện phạm pháp. Ngươi đẩy Đỗ Sùng Minh vào ngục mới là phạm pháp."

Vân Sơ lấy một quyển tông ra, ném cho Địch Nhân Kiệt:" Vân mỗ là huyện lệnh anh minh, lẽ nào làm việc phạm pháp, chỉ có hắn phạm pháp."

Địch Nhân Kiệt chỉ xem lướt qua một cái là biết ngay cái thủ đoạn nát của Vân Sơ, vỗ bàn mắng: "Ta vẫn còn nhớ khi đó ngươi đang làm huyện úy huyện Vạn Niên, ngươi cổ vũ bách tính trồng cấy trên ruộng hoang, dù là đất của hoàng gia, ngươi cũng dắt bách tính đi xâm chiếm. Còn từng bị Lưu Nhân Quỹ đàn hặc vì xâm chiếm đất của huyện Lam Điền."

"Giờ ngươi lấy lý do hắn xâm chiếm ruộng công để tống vào ngục, ngươi không sợ huyện Vạn Niên có tuyết giữa tháng sáu à?"

Vân Sơ ngồi ngay ngắn, miệng nở nụ cười quan liêu tiêu chuẩn, hở đúng tám cái răng:" Luật pháp là yêu cầu thấp nhất với hành vi của một con người, huyện Vạn Niên ta yêu cầu với phẩm đức còn cao hơn."

"Bọn chúng bỏ đạo đức, lấy luật pháp ra để biện minh cho mình không làm gì sai phạm thì không thể trách ta dùng luật pháp nghiêm khắc nhất áp lên người bọn chúng."

"Đó chẳng phải là công bằng à?"

"Hơn nữa quan phủ không xuống quê, ở nông thôn bách tính lấy hương quy dân ước để tự trị. Cho nên Đỗ Sùng Minh vào ngục cũng còn có yêu cầu nhất trí của bách tính hương thân."

Địch Nhân Kiệt thất kinh:" Như vậy sẽ tạo nên làn sóng cướp của đại hộ."

Vân Sơ vẫn cười giống hệt như cũ:" Không sao, lúc đó ta xử luôn cả bách tính dám cướp của đại hộ là được. Ta cho phép bách tính ngu, dốt, nhưng không cho phép bách tính ác độc."

"Trong làn sóng này, bách tính thực sự vô tội sao? Chẳng lẽ họ không cần một bài học? Ta đợi bọn họ lộ ra một mặt xấu xa của mình sẽ dùng thủ đoạn sấm sét trừng phạt họ, coi như câu trả lời cho đám Đỗ Sùng Minh."

Địch Nhân Kiệt thở dài:" Vậy rốt cuộc đám Đỗ Sùng Minh còn lại được cái gì?"

Vân Sơ giang rộng tay:" Đợi tới khi tuyết đổ xuống, Đỗ Sùng Minh có thể đứng giữa mênh mông đất trời cảm khái --- Mặt đất trắng phau phau thật sạch sẽ."

Địch Nhân Kiệt chỉ còn biết thở dài.

Sau khi Vạn chủ bạ đưa ra cáo thị kia, tấu sớ đàn hặc Vân Sơ lại lần nữa đổ xuống như tuyết, lần này còn dữ dội hơn lần trước.

Bây giờ chỉ cần là ngự sử ngôn quan, chỉ cần là quan viên có tư cách dâng tấu, nhất định trên tấu sớ của họ có hai chữ Vân Sơ.

Điều này khiến cho Vân Sơ khi lên triều liên tục phải giải thích tính tất yếu cho việc làm của mình, căn bản không có thời gian dựa vào cột ngủ.

Vừa mới giải thích cho ngự sử trung thừa vì sao hủy bỏ hiệp ước bán ruộng giữa Trương Viễn và bách tính thì Thường Thục gào khóc quỳ xuống đất dập đầu tới chảy máu.

Vị ngự sử trung thừa kia chưa kịp nổi giận với Vân Sơ cực kỳ phẫn nộ.

Ông ta đang định dùng đạo đức chỉ trích Vân Sơ hủy hợp đồng làm Trương Viễn trắng tay thì tên Thường Thục đáng chết đó phá hỏng.

Mọi người đều chú ý tới Thường Thục máu chảy ròng ròng, ông ta mở mồm ra định mắng Vân Sơ đành nuốt lại.

"Bệ hạ ơi ~~~~"

Vân Sơ nghe thấy Thường Thục mở màn bằng một tràng bi thảm, liền về chỗ dựa vào cột chuẩn bị nghỉ ngơi chốc lát, một kẻ đã điên thì ngày chết của hắn không còn xa nữa, chấp làm gì.

Dù sao thì xung quanh nhà Thường Thục đã thành trạm trung chuyển rác, trạm tập hợp xe phân rồi, hố cũng đào sâu lắm rồi, giờ hắn nói gì cũng vô nghĩa.

Nói cung là thối một nhà mà hạnh phúc nửa cái Trường An, mọi người cũng ngầm thừa nhận rồi, nếu giờ mà bênh vực Thường Thục, nói không chừng mai hố phân chuyển tới nhà mình ...

Vân Sơ đã đưa ra phương án giải quyết của mình với huân quý rồi, đó là y sẽ trồng lượng lớn trúc ở đó, vừa ngăn cách mùi, vừa che đi thứ không nên nhìn.

Đồng thời Vân Sơ còn chuẩn bị chôn đường ống ngầm dưới lòng đất phường Thiện Hòa, giải quyết vấn đề úng ngập trong phường mỗi khi mưa lớn.

Riêng điểm này thôi đã được huân quý trong phường Thiện Hòa hoan nghênh rồi, thêm vào xe phân xe rác từ nhà Thường Thục ra vào theo cái cổng phường nhỏ mới mở, không gây ảnh hưởng tới cuộc sống của họ.

Sau một loạt thao tác này của Vân Sơ, dù Thượng Thục đâm đầu chết trên Thái Cực Điện cũng vô ích.

Khi Thường Thục phát ra tiếng gào thảm thiết, Vân Sơ cũng ngáp một tiếng thức dậy, vì cơ bản màn khóc lóc này kết thúc rồi, chỉ là một người khóc tới ướt áo, khóc toát mồ hôi thì Vân Sơ không ngờ tới.

Nguyên do tiếng khóc kia là vì Trường Tôn Vô Kỵ lạnh nhạt nói một câu "bàn sau".

Thế là chuyện bị gạt đi.

Chuyện này không tính là Trường Tôn Vô Kỵ giúp Vân Sơ, nếu một ngày y gặp xui xẻo, ông ta sẽ lật lại biến thành một tội trạng không thể dung thứ.

Khi Vân Sơ bị đàn hặc, hoàng đế không nói gì, cũng không tỏ bất kỳ thái độ gì, đợi đám quan viên kể xong tội trạng của Vân Sơ thì sai hoạn quan nhận sớ, đặt cùng tấu sớ đàn hặc khác của y. Thành chồng cao luôn, trông tráng lệ lắm.

Khi tan triều, Vân Sơ không bị lôi ra chợ chém đầu mà cùng Ôn Nhu, Địch Nhân Kiệt bàn xem nên đi đâu ăn cơm.

"A, Vân hầu, lần này đàn hặc ngài không phải ý của mỗ, chẳng qua là đồng liêu đều đàn hặc hết rồi, mỗ không thể không theo."

Một tên mặc hồng bào mặt mày gian xảo lấm lét như phường trộm cắp tới chào hỏi Vân Sơ, xem ra là thứ bại hoại từ Giám sát viện đi ra.

"Vũ Văn huynh không cần để ý, ai ai cũng đàn hặc mỗ, nếu huynh không đàn hặc một bản, chẳng phải để người ta nắm thóp sao. Ha ha ha, thoải mái đi, dù sao chấy nhiều không sợ ngứa nữa, chỉ là không biết Vũ Văn huynh viết văn thư đàn hặc, đọc có thuận miệng không?" Vân Sơ thoải mái nói:

Vũ Văn huynh cười ha hả:" Viết cho có, viết cho có ấy mà."

Vừa nói vừa chu đáo phủi bụi trên vai Vân Sơ, vừa ấm lòng người vừa buồn nôn.

Bình Luận (0)
Comment