Đường Nhân Đích Xan Trác ( Dịch )

Chương 724 - Q3 - Chương 232: Làm Tốt Việc Của Mình Là Đủ.

Q3 - Chương 232: Làm tốt việc của mình là đủ. Q3 - Chương 232: Làm tốt việc của mình là đủ.

Địch Nhân Kiệt nhìn Vũ Văn huynh đi xa, đánh giá:" Nhà Vũ Văn Hóa Cập xưa nay chẳng xuất hiện thứ tử tế, nhất định tấu sớ đàn hăc có lời lẽ ác độc nhất là hắn."

Vũ Văn Hóa Cập vì siết cổ chết Tùy Dương đế Dương Quảng, bị thái tổ hoàng đế giết, tên này là hậu nhân của Vũ Văn Sĩ Cập đệ đệ của Vũ Văn Hóa Cập, hắn đầu hàng Đường từ trước khi ca ca mình cùng đường.

Ôn Nhu cảnh cáo:" Đừng tin lời hắn, hắn không học được chiêu cỏ đầu tường tổ truyền, lại học trò mạo hiểm của Vũ Văn Hóa Cập."

Vân Sơ gật đầu:" Đợi chuyện bên ta lắng xuống ngươi nối tiếp ngay, xong ngươi thì ta phát động Hộ Huyện cũng học theo, đốt bó lửa này lên, ta muốn tìm những vị huyện lệnh có can đảm ở Đại Đường, chặt đứt bàn tay đen hướng về ruộng vĩnh nghiệp."

Ôn Nhu không đánh giá cao:" Chuyện này chỉ có thể thực hiện ở Vạn Niên, Trường An, Hộ Huyện thôi, ngươi muốn lửa cháy lan tới châu huyện khác thì nằm mơ rồi."

Nhìn đám quan viên tay cầm hốt bản như chính nhân quân tử rời khỏi Hoàng Cung, Vân Sơ thở dài, chỉ sợ Ôn Nhu nói đúng.

Ở châu huyện, quan viên phản đối y có lẽ còn nhiều hơn cả quan viên kinh thành.

Mọi người làm quan còn chẳng phải vì năm đấu gạo sao, ai mà muốn nhường cơm trong bát của mình cho người khác chứ, dù cho chó nhà mình chứ không cho người ta.

Vân Sơ thường thấy mình quá lương thiện, công bằng, khiến cho bản thân không sao hòa nhập vào quan trường Đại Đường.

Ấy là y nghĩ thế, người khác nghĩ thế nào thì viết hết lên tấu chương rồi.

Hôm nay tâm tình không tốt, ba người Vân Sơ liền đi Chợ Tây, ngồi thuyền nghe khúc từ, gối đầu lên đùi ca cơ, để ca cơ đem từng bát tam lặc tương man mát đổ vào mồm.

Đến lúc chia tay thì Ôn Nhu và Địch Nhân Kiệt đã say khướt, chỉ có tinh thần Vân Sơ trước kia bị rượu mạnh hun đúc là không say được, bất kể uống bao nhiêu tam lặc tương cũng không say.

Khi cùng nhau uống rượu, ai còn tỉnh là người xui xẻo nhất, vai gánh nhiệm vụ đưa bằng hữu uống say về nhà. May mà có tùy tùng đi theo Ôn Nhu và Địch Nhân Kiệt, không cần y đưa về.

Con ngựa mận chín chở Vân Sơ ngồi lắc lư đi trên đường, thi thoảng gặp quan viên, ai nấy đều hận không thể xông tới kéo y xuống ngựa đập một trận.

Cũng may họ nghĩ trong đầu thế thôi, nếu dám thực hiện, người ăn đòn dứt khoát không phải Vân Sơ.

Chẳng cần ai điều khiển, con ngựa mận chín quen đường tự về nhà, Cửu Phì hớn hở lên đón Vân Sơ, nhìn từng nốt rỗ trên mặt hắn sáng lên, chắc chắn quan hệ với Thôi Dao đã có phát triển lớn.

Khi người ta đắc ý thì nhất định không nên hỏi, đợi khi nào hắn xui xẻo mới nên ân cẩn hỏi han, thế nên chẳng để Cửu Phì kịp khoe, Vân Sơ ném cho hắn roi ngựa, bước chân bồng bềnh như bước trên mây về tới hậu trạch.

Thôi nương tử ngồi dưới mái hiên thêu thùa chạy vội tới bên Vân Sơ nói nhỏ:" Hầu gia, tối qua Thôi Dao vào phòng Cửu Phì, ồn ào suốt cả đêm."

Vân Sơ liềm cánh môi vì uống rượu mà khô cong:" Cái mặt đó mà Thôi Dao thế mà cũng chịu nổi à?"

Thôi nương tử cười rất quái dị:" Không đốt đèn ạ."

"Nói như thế hai người bọn họ định nối lại duyên xưa?"

"Cái gì chứ ạ, Thôi Dao tiên sinh chỉ muốn một đứa con, Cửu Phì là người cho giống, đợi Thôi Dao tiên sinh hoài thai rồi. Lão thân thấy cô ấy chẳng thèm để ý tới tên phế vật đó."

"Ai mà biết được chứ, chuyện xin con này gây nghiện lắm, xin một đứa rồi có khi xin đứa thứ hai, đứa thứ ba ..."

Vân Sơ vừa nói linh tinh với Thôi nương tử vừa về phòng, trong phòng, Ngu Tu Dung đang chuyên tâm chải đầu cho Lý Tư.

Chỉ nửa năm thôi tóc trên đầu Lý Tư đã thay đổi rất nhiều, từ vừa thưa vừa vàng đã biến thành mái tóc đen dày, hai lọn tóc mai còn nghịch ngợm cong lên, chải thế nào cũng không thẳng.

Cuối cùng phải gài đóa châu hoa vào mới trấn áp được.

Vân sơ ngồi xuống xoa bụng Lý Tư, ngứa tay nhéo cho một phát, người dài ra rồi, vốn cái bụng tròn xoe đã trở nên bằng phẳng, coi như xuất hiện thứ gọi là eo rồi.

Nói cho cùng là giống của Lý Trị, do Vũ Mị sinh ra, mới là tiểu cô nương đã nhìn thấy cái mầm mỹ nhân tương lai rồi.

Nuôi thêm vài năm nữa, chắc chắn sẽ thành một tiểu mỹ nhân yểu điệu.

"Sao đột nhiên lại trang điểm cho Tiểu Tư thế?" Vân Sơ một tay chắn nắm đấm Lý Tư vì bị nhéo bụng mà xấu hổ tấn công mình, hỏi Ngu Tu Dung:

"Hoàng hậu lại vừa sinh ra một vị hoàng tử, các mệnh phụ chuẩn bị tiến cung chúc mừng, Tiểu Tư tất nhiên phải đi theo thiếp rồi."

Vân Sơ gập ngón tay tính, lần này chắc là sinh ra con quỷ xui xẻo Lý Đán rồi, tiếp theo nữa Vũ Mị còn sinh ra Thái Bình công chúa được nàng chiều tới tận trời.

Nghĩ tới đó Vân Sơ nhìn Lý Tư đang ôm cánh tay mình gặm, lại thấy đứa bé này thật đáng thương.

"Bay nào!"

Vân Sơ đột nhiên ném Lý Tư lên trên không, làm nó kêu váng trơi, sau đó đón lấy rồi lại ném lên, cười ha hả nhìn nó khua khoáng chân tay trên không.

Được mấy lần như thế, Lý Tư liền quen, bắt đầu thích cảm giác bay trên không này, cười khanh khách không ngừng. Vân Sơ chơi chán giao Lý Tư tóc tai bù xù y phục xộc xệch giao cho Ngu Tu Dung đang tức điên.

Lý Hoằng đang cùng Vân Na đánh cờ nhìn cảnh này tới ngây ra, bị Vân Na thừa cơ lén lút thay hai quân cơ giục nó đi, nó mới tỉnh ra.

Lại nói Vân Na nhân lúc Vân Sơ đi đón Thôi Dao thì cũng chạy vào chùa ẩn náu, đợi nghe ngóng có vẻ chưa phải đi học ngay mới về nhà như chưa có chuyện gì xảy ra.

"Sau Thái cực điện có một cái lò thiêu rất lớn, sư phụ có biết không?"

Vân Sơ gật đầu:" Biết, dùng để đốt tấu sớ vô dụng, sao thế? Hôm nay chỗ đó không đốt tấu sớ mà đốt người à?"

Lý Hoằng bật cười:" Không phải, hôm nay tan triều, phụ hoàng ta ra lệnh đem toàn bộ tấu sớ đàn hặc sư phụ đốt rồi."

Vân Sơ chỉ à một tiếng rồi vào gian trong, say rồi, chuẩn bị đánh một giấc tối mới dạy, còn điều Lý Hoằng coi là trọng yếu tới đây báo với mình thì y chẳng để ý lắm.

Sử ủng hộ về chính trị luôn là nhất thời thôi.

Nó chỉ là hoàn cảnh nhỏ làm người ta thoải mái trong hoàn cảnh lớn, một khi hoàn cảnh lớn thay đổi thì hoàn cảnh nhỏ cũng biến mất.

Lý Trị hiện ủng hộ Vân Sơ và việc Vân Sơ làm nhất trí việc hắn muốn làm.

Cho nên Vân Sơ muốn sống tốt trong hoàn cảnh nhỏ của mình thì làm tốt việc mình cần làm.

Bình Luận (0)
Comment