Đường Nhân Đích Xan Trác ( Dịch )

Chương 725 - Q3 - Chương 233: Đại Cải Cách Của Lý Trị. (1)

Q3 - Chương 233: Đại cải cách của Lý Trị. (1) Q3 - Chương 233: Đại cải cách của Lý Trị. (1)

Tình cảnh thôn quê huyện Vạn Niên giống như bông y trồng, thưa thớt còn bị sâu cắn nham nhở khắp nơi.

Tốc độ sâu sinh sôi vượt ngoài dự liệu của Vân Sơ, cho dù đã thiêu hủy hơn hai thành ruộng bông ở huyện Lam Điền, kết quả không tốt hơn.

Tới đây Vân Sơ phải thừa nhận thất bại, cắn răng nhổ đi toàn bộ bông, bắt đầu trồng lương thực mùa thu, cùng lúc ấy cố gắng mở rộng diện tích trồng cải trắng lớn, bắp cải và hành tím.

Mặc dù bông không thuộc về bách tính, nhưng những lão nông thuần phác vẫn thấy lòng đau như cắt, vì thế họ đem hết oán giận phát tiết lên năm người Đỗ Sùng Minh.

Khi người nhà của năm người này tới báo án thì huyện úy Trương Giáp đang ngủ trưa, chỉ nói một tiếng biết rồi rồi ngủ tiếp. Ngủ tới chiều tỉnh dậy thì đốt lò, uống quán quán trà xong mới thong thả dẫn người rời thành Trường An.

Khi tới nhà Đỗ Sùng Minh, Trương Giáp dù làm nghề này bao năm, gặp đủ loại chuyện tệ hại rồi cũng phải giật nảy mình.

Người nhà Đỗ Sùng Minh ôm chặt lấy nhau tụ vào một chỗ, nam đinh vỡ đầu chảy máu nằm trên mặt đất, sống chết chưa rõ.

Thế chưa là cái gì, đại viện gạch xanh ngói lớn mà Đỗ Sùng Minh năm ngoái mới xây giờ không thể tính là nơi cho con người ở nữa.

Tường bao bị người ta rỡ sạch lấy hết gạch đi rồi, chỉ còn lại đống rác, căn nhà lớn không cần nói nữa, ngói bị gỡ bảy tám phần, mái cong bị tháo mất, đến gỗ làn xà cũng chẳng còn.

Nhà đã vậy thì đồ đạc tất nhiên là bị người ta vét sạch sành sanh, từ xe ngựa cho tới cả ngựa gỗ trẻ con chơi, đến thùng phân cũng không thấy đâu.

Vì tránh nhà Đỗ Sùng Minh tiếp tục bị thôn dân làm hại, Trương Giáp đành phải phái người hộ tống cả nhà hắn tới thành Trường An bảo vệ.

Sau đó ngựa không ngừng vó tới nhà khác, tới nhà Tào Tuệ thì tình hình không khác là bao, nữ quyến gào khóc, nam nhân trầm mặc.

Chuyện tương tự cũng xảy ra với nhà Triệu Đĩnh, Khúc Thiên Minh, Phùng Chính. Mà lý trưởng, phường chính nơi năm nhà này ở đồng thời đưa ra thư trình bày liên hợp đuổi năm nhà trên, trên thư toàn dấu tay bằng máu, chứng tỏ mọi người hận năm nhà này thấu xương ra sao.

Từ thời khắc đó, năm người kia đã không còn cách nào quay trở lại nơi bọn họ đã sống nhiều đời nữa.

Cướp bóc giữa ban ngày ban mặt tất nhiên là không được phép, Trương Giáp huy động hơn 100 người bất lương, bắt đầu tới từng thôn bắt người hôi của, đồng thời đêm đồ họ cướp được thu gom lại, chuẩn bị trả lợi cho năm nhà kia.

Vân Sơ có kinh nghiệm phong phú trong việc xử lý sự kiện tập thể, trước kia y từng xử lý hai chuyện tương tự.

Một là người dân phản đối đem trạm thu gom rác lập ở ngoài tường bao tiểu khu.

Nhưng trạm thu gom rác này là chuyện trong khu xác định sẵn, không thể thay đổi. Y đứng ra nói chuyện với cư dân, sau đó cư dân kiếm ra một đám người già bảy tám mươi tuổi, tuyên bố không sợ ngồi tù xông lên đánh cho Vân Sơ chạy bán sống bán chết.

Về sau trạm thu gom rác xây lên, rất đẹp, nhưng bên trong không có rác, mà biết phòng chơi cờ của người già trong tiểu khu.

Một chuyện nữa là vì tăng cường tín hiệu vô tuyến cho khu vực, nên phải xây hai tháp tín hiệu, lần này Vân Sơ bị đám phụ nữ có thai dùng đủ thứ khó tả ném vào mặt, lần nữa cuống cuồng bỏ chạy.

Cuối cùng hết cách, y phải dựng cột phát tín hiệu trong công viên, sau đó bỏ nhiều tiền di dời cây lớn xanh quanh năm tới che đi cột phát sóng, còn phải làm đêm, lấm lét như trộm ...

Tóm lại là hai lần Vân Sơ đều chạy mất dép, kinh nghiệm giữ mạng lại không khơi lên dân biến phong phú lắm rồi.

Ở Đại Đường xử lý loại sự kiện mang tính tập thể này đơn giản lắm, Trương Giáp cầm gậy đá văng cửa nhà nông hộ, chẳng hỏi trắng đen trái phải, đánh một trận làm nông phu bò ra đất không động đậy được. Lúc này mới hỏi rốt cuộc đã lấy từ nhà người ta cái gì.

Thế nên đây trở thành lần xử lý sự kiện tập thể thành công nhất của Vân Sơ, kinh nghiệm hấp thu, lên cấp vùn vụt.

Không chỉ lấy về những thứ đã mất của năm nhà kia, mà còn đem những kẻ thuận tay hôi của giáo huấn một trận.

Nhưng mà đồ lấy về cơ bản đều hỏng, ngay một phần trăm tài sản gốc của năm nhà cũng chẳng bằng.

Đồng thời còn cảnh cáo, nếu xuất hiện chuyện cả thông kéo tới cướp của nhà người ta, vậy thì không phải chỉ một trận đòn mà xong đâu.

Thực ra đám Trương Giáp xuống quê chủ yếu xử lý đám người cướp của, đây là hành vi cực kỳ ác liệt không thể dung dưỡng, còn về phần đám Đỗ Sùng Minh, chỉ là thuận tay giải quyết.

Một huyện lệnh kinh huyện muốn giải quyết vài tên thổ tài chủ có chút gia sản, dưới tình huống chẳng cần phải suy xét chỗ dựa của chúng thì chúng không khác kiến bọ là bao.

Chuyện này từ đầu tới cuối Vân Sơ không ra mặt, ném cho tên mật điệp Bách kỵ ti Vạn chủ bạ và chó săn số một Huyện úy Trương Giáp làm.

Từ đầu tới cuối chỉ mất có sáu ngày.

Đợi lần tiếp theo lên triều thì chẳng còn ai đàn hặc loại tôm tép như Vân Sơ nữa, mỗi vị quan lớn trên triều mặt mày âm trầm như vắt được ra nước.

Mà Bùi Hành Kiệm, Lý Kính Huyền thì đứng ở vị trí Vân Sơ hay đứng giữa triều đường, chuyện bọn họ làm không đơn giản là sỉ nhục một hào môn.

Bọn họ muốn tước đoạt quyền tiến cử của hào môn huân quý.

Nói cách khác, từ nay về sau đám huân quý không còn có thể tiến cử con cháu lẫn nhau vào sĩ đồ nữa, cũng không còn quyền đưa con cháu mình vào Tứ môn học, Thái học, Quốc tử giám nữa.

Muốn con cháu mình làm quan à?

Dễ lắm, tham gia khoa khảo do triều đình cử hành là được.

Triều đình sẽ cấp tiền cho mỗi huyện tổ chức huyện học, chỉ cần vượt qua khảo thí sẽ vào châu học, đạo học, cuối cùng tham gia thi điện do hoàng đế đích thân chủ trì.

Bùi Hành Kiệm, Lý Kính Huyền vừa mới trình bày kiến giải, cái nhìn cùng biện pháp thi hành xong, trên đại điện không còn tiếng động nào nữa.

Vân Sơ lấy từ ống tay áo ra hai cục bông quen thuộc, nhét vào tai, lắc lăc cái đầu, chọn tư thế thoải mái dựa vào cột, chuẩn bị ngủ một giấc hẵng hay.

Buổi tảo triều hôm nay không kết thúc dễ dàng được đâu, nhất định có cuộc phân tranh lớn.

Không ngờ có kẻ phá rối, Vũ Văn huynh rút bông một bên tai Vân Sơ ra, giọng oán trách:" Vân hầu nếu đã là tiên phong cho sự kiện này, sao không tiết lộ chút tiên tức cho đám huynh đệ một tiếng, để chuẩn bị trước. Chẳng lẽ bệ hạ giấu cả Vân hầu sao?"

Nghe nói tấu sớ đàn hặc Vân Sơ đốt suốt một ngày mới hết, nếu tên này không phải được bệ hạ cho phép thì một người gần như toàn triều đàn hặc sẽ có kết quả gì?

Sai lầm, quá sai lầm rồi, nhiều người hối hận không thôi, đáng lẽ trong tình cảnh đó nên tới tỏ thiện chí với Vân Sơ mới đúng, không phải hùa theo đám đông.

Vân Sơ quay đầu sang lạnh lùng nói:" Không phải ngươi coi ta là tên Nhị Bách Ngũ thật đấy chứ?"

Muộn rồi, giờ lấy lòng người ta cũng không kịp nữa, Vũ Văn huynh thở dài:" Không sống nổi nữa."

Sau đó chu đáo nhét bông trở lại tai Vân Sơ.

Bình Luận (0)
Comment